Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 728: Giao kiếm ra



Tiêu Dung Phi rất mạnh mẽ quật cường!

Cô ta không muốn thừa nhận, Diệp Bắc Minh vẫn để lại hình bóng không thể xóa nhòa trong lòng cô ta!

“Ô Đạo Sinh, Ô Đạo Hoành!”

“Ra đây chịu chết cho tôi!”

Tiếng rồng gầm trong kiếm Đoạn Long vang lên không dứt, hào quang màu máu không ngừng lóe lên, chém về phía trước!

Dưới kiếm Đoạn Long không có oan hồn!

Khí tức của Diệp Bắc Minh cực kỳ cuồng bạo: “Hai mươi tư năm trước, chẳng phải các người muốn dùng mẹ tôi làm lư đỉnh sao?”

“Hôm nay tôi quay về, sao các người lại thành con rùa rụt cổ thế?”

“Cường giả cảnh giới Thánh Chủ, chẳng lẽ không dám ra đây chiến với tôi một trận sao?”

“Lão tổ nhà họ Ô đúng là phế vật! Nực cười, quá nực cười!”

Diệp Bắc Minh ngửa cổ lên trời cười lớn!

Những người nhà họ Ô trốn đi nghe thấy lời này, người nào cũng cắn răng, gần như tức đến muốn thổ huyết!”

Cực kỳ nhục nhã!

Nhà họ Ô có lúc nào từng thê thảm như thế này?

Lại bị một thanh niên giết đến nhà, vừa giết người của nhà họ Ô, còn vừa sỉ nhục lão tổ nhà họ Ô?

“Nhóc con, mày thật đáng chết!”

“Sỉ nhục lão tổ nhà họ Ô, mày đi chết đi!”

Mười mấy thanh niên nhà họ Ô nhiệt huyết xông ra, giết về phía Diệp Bắc Minh!

Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, lật cổ tay, quét kiếm Đoạn Long qua!

Phụt! Phụt! Phụt!

Mười mấy đóa hoa máu bùng nổ!

Đó đều là vãn bối xuất sắc của nhà họ Ô, lúc này đều chết dưới tay Diệp Bắc Minh!

“Không!”

“Diệp Bắc Minh, tao nguyền rủa mày không được chết tử tế!”



“Mày muốn nhà họ Ô tuyệt tự sao?”

Một ông lão mắng lớn.

Diệp Bắc Minh bật cười: “Chúc mừng các người, trả lời đúng rồi!”

“Hôm nay để cho nhà họ Ô tuyệt hậu, hoàn toàn diệt môn!”

Đột nhiên.

“Diệp Bắc Minh, mày muốn diệt nhà họ Ô tao? Đúng là kẻ ngốc nói mơ!”

Giọng lạnh lùng của Ô Đạo Hoành vang lên.

“Lão tổ!”

“Hu hu hu, lão tổ làm chủ cho chúng tôi, tên ác ma này giết quá nhiều người rồi!”

Mọi người nhà họ Ô thấy vậy, tất cả xông ra từ chỗ trốn, quỳ dưới chân Ô Đạo Sinh.

Ánh mắt của Ô Đạo Hoành băng lạnh, trong con mắt toàn là tia máu, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Mày, rất to gan, đúng là rất to gan!”

“Còn to gan hơn bà mẹ dâm đãng đó của mày vô số lần!”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên lạnh băng: “Kẻ sỉ nhục mẹ của tôi, chết!”

Gru!

Một tiếng rồng gầm vang lên!

Lúc này, từ sau lưng Diệp Bắc Minh bùng phát ra huyết khí ngút trời, một con Tổ Long Pháp Tướng màu đen hiện lên!

Ngoài ra, còn có một con huyết long khác!

Ô Đạo Sinh suýt lồi cả con ngươi: “Vãi!”

“Pháp tướng của tên nhóc này có hai con rồng? Đại ca, võ kỹ này, đệ cũng chưa từng nghe nói đến!”

“Phế tên nhóc này, bắt hắn giao ra phương pháp tu luyện!”

Ô Đạo Sinh cực kỳ kích động!

Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh giơ kiếm Đoạn Long, định ra tay1

Sắc mặt của Ô Đạo Hoành vô cùng nghiêm trọng: “Diệp Bắc Minh, mày dám ra tay, bọn họ đều phải chết!”

Ông ta vung tay, chỉ về một hướng!

Diệp Bắc Minh nhìn qua theo bản năng, đồng tử co lại!



“Ông ngoại, cậu?”

“Y tông chủ?”

Mười mấy người nhà họ Diệp như Diệp Nam Thiên, Diệp Thanh Dương, Diệp Uyển Thu.

Tất cả đều bị thương, bị trói lại với nhau.

Ngoài bọn họ, còn có đám người lão tông chủ Y Thượng Khôn của Phần Thiên Tông, con gái Y Nam Tương!

Tổng cộng hai mươi mấy người, tất cả quỳ dưới đất!

Phía sau mỗi người đều có một tên đao phủ tay cầm đao chém!

Ô Đạo Sinh tỏ vẻ mặt dữ tợn: “Đại ca, thực lực của tên nhóc này bình thường!”

“Tất cả lực tấn công của hắn đều dựa vào Kiếm Long Đồ, nếu không phải kiêng sợ lực sát thương của Kiếm Long Đồ, đệ cũng có thể giết hắn!”

Đường kiếm vừa nãy, hai tay của ông ta đã mất.

Ông ta hận Diệp Bắc Minh, hận không thể ăn thịt anh!

“Giao ra Kiếm Long Đồ, mày do dự một hơi thở, tao giết một người!”

Giọng của Ô Đạo Hoành vang khắp trời xanh, vô cùng băng lạnh!

Một việc khiến tất cả mọi người bất ngờ xảy ra!

“Được!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Quyết đoán giơ tay, ném kiếm Đoạn Long ra!

Rơi đến dưới chân của Ô Đạo Sinh và Ô Đạo Hoành.

Ô Đạo Sinh kích động đến toàn thân run lên, mất đi hai tay, ông ta giống như quả bóng da: “Đại ca, kiếm Long Đồ!”

“Có phải tên nhóc này ngu không? Lại thực sự ném đi chỗ dựa lớn nhất?”

“Chẳng khác gì với kẻ mù ném cây gậy đi? Ha ha ha!”

Diệp Nam Thiên mặt tím bầm lo lắng: “Minh Nhi, đừng lo cho ông và mọi người!”

“Con mau đi đi! Nhà họ Diệp có một mình con, cũng đủ kéo dài huyết mạch!”

Ô Đạo Hoành cười chế nhạo: “Ha ha ha, kéo dài huyết mạch?”