“Diệp Thanh Lam kết hợp với thứ súc sinh để sinh ra một đứa súc sinh, các người lại để cho nó nối dõi dòng máu của nhà họ Diệp ư?”
“Chẳng lẽ nhà họ Diệp muốn đời sau của mình chỉ toàn súc sinh?”
Giọng Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Theo lời ông nói thì sau này trên đại lục Chân Võ sẽ không còn đời sau của nhà họ Ô nữa!”
Anh cực kỳ bình tĩnh, nhưng giọng nói lại chắc nịch, không có gì để nghi ngờ!
“Ha ha ha!”
Ô Đạo Hoành buồn cười lắc đầu: “Đồ súc sinh, mày tưởng là tao đang giỡn với mày đấy hả?”
“Ngày xưa con thú đó xấu xí biết nhường nào, mẹ của mày lại đi ăn nằm với cái loại đó?”
“Mày nói xem, thứ mà mẹ mày sinh ra cùng với loại súc sinh đó thì có phải là súc sinh hay không?”
Đột nhiên, Tiểu Bạch nhảy ra, đứng trên vai Diệp Bắc Minh: “Nói bậy, chủ nhân à, ông ta nói bậy!”
“Huyết mạch của chủ nhân cực kỳ tôn quý, ít nhất cùng là huyết mạch của Thú Hoàng!”
“Không phải là súc sinh gì như ông ta nói, xí xí xí! Chủ nhân, người nhất quyết không được tin!”
Nghe Ô Đạo Sinh nói, ngoài ngọn lửa giận trong lòng Diệp Bắc Minh!
Thì còn cả sự kích động!
Anh ngẩng đầu nhìn Ô Đạo Hoành: “Ông từng gặp được cha tôi ư?”
“Cha? Ha ha ha ha!"
Vẻ mặt Ô Đạo Hoành đầy suy ngẫm: “Mày gọi một con súc sinh là cha hả?”
“Được, nếu mày đã hỏi thì lão già này cũng từ bi trả lời cho mày biết!”
“Bố mày, hình như là một con ma thú thì phải?”
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Cha của Diệp Bắc Minh là một con ma thú ư?
Diệp Thanh Dương phun một ngụm nước bọt dính máu: “Bố, chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?”
“Điều ông ta nói là thật ư? Em gái lại…"
“Nó cùng với một con ma thú sinh ra Bắc Minh ư?”
Nét mặt già nua của Diệp Nam Thiên trở nên nặng nề, không nói gì.
Diệp Thanh Dương nhìn thấy thế thì giọng trở nên run rẩy: “Bố, bố biết chuyện này hả?”
Diệp Bắc Minh nhìn Ô Đạo Hoành: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Ô Đạo Hoành nhặt kiếm Đoạn Long lên cầm trong tay.
Một sức mạnh khổng lồ truyền đến!
Ông ta vung kiếm Đoạn Long lên!
Gào!
Những tiếng rồng ngâm vang lên!
Ô Đạo Hoành tức giận đến mức gương mặt già nua đỏ bừng, như uống rượu say vậy: “Ha ha ha ha, đúng là kiếm Long Đồ, bảo bối trấn tông của Thanh Huyền Tông!”
“Sức mạnh, sức mạnh tuyệt đối!”
“Tay cầm kiếm này lên, lão cảm thấy mình có thể giết cả thần!”
“Dù là Thần Vương đến đây thì tôi cũng có thể chém chết!”
Vẻ mặt Ô Đạo Sinh đầy xúc động: “Anh cả, có thật như vậy không?”
“Anh nói thật đấy hả?”
“Kiếm đó trâu bò đến thế hả? Nhà họ Ô sống dậy rồi, chúng ta có thể ngóc đầu lên được rồi! Ha ha ha ha!”
Ô Đạo Sinh xúc động nhảy dựng lên!
Một giây sau.
Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh đầy oán độc: “Anh cả, anh mau giết chết thằng ranh đó đi!”
“Không vội!”
Ô Đạo Hoành mỉm cười, nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, tất cả sức mạnh của mày đều đến từ thanh kiếm Long Đồ này đúng không”.
Giọng Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Kiếm đã cho rồi, tôi chỉ muốn biết cha tôi rốt cuộc là ai”.
“Hoặc là, loài ma thú gì?"
“Và rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với mẹ tôi?”
“Chỉ cần ông nói cho tôi biết, tôi chết cũng sẽ nhắm mắt!”
Ô Đạo Hoành chậc chậc hai tiếng: Chậc chậc, hay cho câu chết cũng nhắm mắt!”
“Hôm nay lão già này vui, mày đã hỏi, thì tao cũng tốt bụng nói cho mày nghe!”
Ba mươi năm trước, có một con ma thú rất mạnh nhảy vào trong cấm địa Thanh Huyền Tông, hòng lấy trộm bảo bối của Thanh Huyền Tông!”
“Lão tổ thanh Huyền đã chiến đấu với con ma thú đó, cuối cùng giải quyết được nó!”
“Đáng tiếc, lão tổ Thanh Huyền cũng vì thế mà bị thương nặng, nửa tháng sau thì mất!”
“Trước khi đến Thanh Huyền Tông thì con ma thú đó đã bị thương, thế mà vẫn có thể đánh một Thần Vương như lão tổ Thanh Huyền bị thương rất nặng!”
Ông ta nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ suy ngẫm: “Chắc là mày cũng đoán được, con ma thú đó chính là bố mày!”
Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Ô Đọa Hoành: “Sau đó thì sao?”
Ô Đạo Hoành cười: “Diệp Thanh Lam đúng là thiên tài, cô ta là đệ tử Thú phong!”
“Nên trời sinh tính thân thiết với vạn thú, lão già này cũng rất thích nó!”
“Mẹ mày rất xinh đẹp, nếu ngày đó cô ta chịu gật đầu đồng ý thì có lẽ bây giờ đã là người nhà họ Ô!”
“Đáng tiếc, tao đã muốn thu phục bố mày, để bố mày làm ma thú trấn sơn của Thanh Huyền Tông!”
“Nên mới bảo Diệp Thanh Lam chăm sóc con ma thú đó, ai ngờ ả đê tiện Diệp Thanh Lam lại có tình cảm với cả ma thú?”
Con ngươi Diệp Bắc Minh đỏ bừng, đầy sát ý: “Câm miệng, đó là sự lựa chọn của mẹ tôi!”
“Anh Bắc Minh, anh không sao chứ?”
Tiêu Nhã Phi đau lòng nhìn Diệp Bắc Minh.
Nếu là người khác biết được cha mình là một con ma thú thì chắc đã suy sụp từ lâu rồi!
Ô Đạo Hoành cười lanh: “Hừ, con mẹ đê tiện của mày lựa chọn một con ma thú!”
“Ha ha ha!”
Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Ma thú thì sao?”
“Mẹ tôi không chọn ông, mà chọn ma thú!”
“Thế chẳng phải là lão tổ của nhà họ Ô còn chẳng bằng một con ma thú à? Hả?”