Những lời Diệp Bắc Minh nói thật sự tổn thương đến ông ta rất sâu!
Sát ý trong mắt Ông Đạo Hoành tăng vọt: “Thằng khác loài này, mày muốn chết rồi đúng không?”
Thanh kiếm Đoạn Long trong tay chỉa về phía Diệp Bắc Minh, tiếng rồng ngâm rít gào!
Sau lưng Ô Đạo Hoành còn hiện lên bóng dáng Huyết Long nhàn nhạt!
Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Sao thế? Mới thế đã vội vàng muốn giết tôi rồi hả?”
“Mới nãy còn nói sẽ kể hết tất cả cho tôi biết cơ mà, không dám kể tiếp hả?”
“Biết bao nhiêu người đang nhìn đây mà, lão tổ nhà họ Ô nói lời không giữ lấy lời à?”
Ô Đạo Hoành đầy kích động:
“Ranh con, tao biết mày muốn dùng phép khích tướng!”
“Mày đã muốn biết ả đê tiện Diệp Thanh Lam đó bị khinh thường như thế nào, thì tao kể cho mày nghe, chẳng sao cả!”
“Con ma thú dơ bẩn đó ở Thanh Huyền Tông nghỉ ngơi tầm bảy năm, đến một ngày nọ thì đột nhiên biến mất!”
“Diệp Thanh Lam cũng phản bội Thanh Huyền Tông, tìm đến tháp Phù Đồ trộm mất bảo vật bên trong!”
“Con ả đó còn vào trong kho tàng của nhà họ Ô, đánh cắp rất nhiều dược liệu quý báu!”
“Cả Dưỡng Hồn Đan của tao cũng bị trộm đi!”
Ô Đạo Hoành bồng nhiên rít gào: “Con đê tiện! Đê tiện! Đồ đê tiện đó, chỉ thuộc về một mình tao không được hay sao?"
“Tại sao lại đi chọn một con ma thú? Hả?”
“Diệp Bắc Minh mày nói xem, có phải dòng máu nhà mày bẩm sinh thích bị khinh thường rồi đúng không?”
Vẻ mặt Ô Đạo Hoành cực kỳ dữ tợn!
Tức giận!
Rít gào!
Trán nổi đầy gân xanh!
“Tao thích cô ta như vậy, sẵn sàng cho cô ta tất cả mọi thứ!”
“Tại sao cô ta lại không chấp nhận tao?”
“Ô Đạo Hoành này sống bốn ngàn năm tuổi, đã là cảnh giới Thánh Chủ trung kỳ!”
“Còn là lão tổ nhà họ Ô! Rốt cuộc tao thua con súc sinh kia chỗ nào?”
“Diệp Bắc Minh, mày nói cho tao biết đi! Má nó!”
Ô Đaojh Hoành chằng màng đến hình tượng nữa, chửi ầm lên.
Nhà họ Ô đều hoảng sợ trước tình huống đó!
Lão tổ có một mặt như thế này ư?
Sao nhìn thế nào cũng thấy giống một người đàn yêu nhưng không thể có được vậy?
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh nhue băng: “Tôi nói rồi, ông còn chẳng bằng cả ma thú, hiểu chưa?”
Ô Đạo Hoành thở hổn hển, gương mặt già nua vặn vẹo, tức giận gào thét: “Thằng khốn, mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
“Kiếm Long Đồ, giết!”
Gào!
Một tiếng rồng ngâm vang lên, Ô Đạo Hoành rót chân nguyên vào kiếm Đoạn Long.
Vừa mới chuẩn bị ra tay.
Thì Diệp Bắ Minh khẽ quát một tiếng: “Kiếm Đoạn Long, về!”
Gào!
Tiếng rồng ngâm thứ hai vang lên, kiếm Đoạn Long rung động dữ dội.
Ô Đạo Hoành căn bản không thể cầm được.
Một giây sau.
Kiếm Đoạn Long rời tay bay đi, xoay quanh Diệp Bắc Minh vài vòng, như con chó cảnh vậy!
Ô Đạo Sinh nhảy dựng lên: “Anh cả, kiếm Long Đồ trốn rồi!”
“Mau đuổi theo, mau đuổi theo đi kìa!”
Bốp!
Ô Đạo Hoành tát vào mặt Ô Đạo Sinh một cái: “Câm miệng, anh làm thế nào không đến lượt cậu ra lệnh!”
Ô Đạo Sinh vội vàng ngậm miệng.
“Ai da!”
Vẻ mặt Tiêu Nhã Phi đầy khiếp sợ: “Anh Bắc Minh, thanh kiếm này là vật sống ư?”
Diệp Bắc Minh tùy ý gật đầu: “Nó đã sinh ra một phần khí linh!”
“Ồ?”
Tiêu Nhã Phi trở nên ngơ ngác.
Tiêu Dung Phi bên cạnh lại hít sâu một hơi: “Hít! Anh Diệp, anh… Anh nói cái gì?”
“Kiếm Đoạn Long sinh ra khí linh ư?”
“Trời ạ! Trong truyển thuyết thì chỉ có vũ khí từ Thần Khí trở lên mới có một phần vạnh khả năng sinh ra khí linh!”
“Kiếm Đoạn Long lại sinh ra khí linh ư?”
Diệp Bắc Minh không trả lời Tiêu Dung Phi.
Ở tháp Phù Đồ, kiếm Đoạn Long đã hấp thu rất nhiều ma khí!
Quả thật đã sinh ra khí linh!
Chỉ số thông minh, có lẽ ngang ngửa với một đứa trẻ nủa tuổi loài người!
Thế nên Ô Đạo Hoành có thể sử dụng được kiếm Đoạn Long.
Nhưng.
Một khi Diệp Bắc Minh triệu hồi về, nó sẽ bay về với anh ngay lập tức!
Tiêu Dung Phi hơi tức giận: “Em gái tôi hỏi thì anh trả lời, đến tôi hỏi thì anh không thèm để ý phải không?”
Diệp Bắc Minh nhìn Ô Đạo Hoành, một kiếm chém ra không hề do dự!
Xoẹt!
Một luồng kiếm khí đỏ xé gió đánh tới, toàn bộ bầu trời nhà họ Ô kéo mây đen dày đặt!
Trong khoảng thời gian ngắn, cả thế giới như hóa thành địa ngục Tu La!
Trong cơ thể Diệp Bắc Minh không ngừng bùng lên vằng sáng đỏ như máu, chỉ một hơi thở đã đủ để Ô Đạo Hoành không thể chống lại được: “Đang chết! Sao thằng ranh này lại mạnh đến thế?”
“Không được, trong tay nó có kiếm Long Đồ, nếu đánh trực diện thì chắc mình sẽ chết không thể nghi ngờ!”
Lúc này, Diệp Bắc Minh trực tiếp đánh tới!
“Anh cả, nó đến kìa!”
Ô Đạo Sinh sợ tới mức gương mặt già nua tái nhợt.
Ô Đạo Hoành trợn trừng mắt sửng sốt, nhanh chóng giữ lấy vai Ô Đạo Sinh!
“Anh cả, anh muốn làm gì?”
Mặt Ô Đạo Sinh chợt tái mét.
Ô Đạo Hoành hờ hững nói: “Thằng hai à, cậu xông lên cản nó lại, anh cả sẽ đời đời nhớ ơn cậu!”