“Ha ha ha ha!”, Diệp Bắc Minh ngửa mặt lên trời cười to.
Vạn Lăng Phong thở dài.
Diệp Bắc Minh thu lại nụ cười, ánh mắt trầm xuống: “Mẹ ruột tôi đâu?”
“Cái này… Tôi không biết”, Vạn Lăng Phong lắc đầu: “Có lẽ chỉ mình Diệp Minh Viễn mới biết tung tích của bà ta”.
Diệp Bắc Minh lấy được tin tức mình muốn, xoay người rời đi, bỏ lại một câu: “Vạn Lăng Phong, lời của ông tốt nhất là thật!”
“Tôi sẽ đi điều tra, nếu ông nói láo một câu, dù ông là chiến thần, tôi cũng phải khiến ông chết không có chỗ chôn!”
“Vạn Lăng Phong biết rồi!”
Chiến thần Lăng Phong gật đầu.
Nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh rời đi, trong lòng Vạn Lăng Phong đột nhiên chấn động.
“Ầm!”
Đột nhiên, đầu Vạn Lăng Phong nặng nề đập xuống mặt sàn, làm ra động tác dập đầu.
Đường đường là chiến thần Lăng Phong!
Người đứng đầu tỉnh Đông Nam!
Lại dập đầu với Diệp Bắc Minh!
Nếu bị người ta nhìn thấy, nhất định sẽ sợ chết khiếp!
Diệp Bắc Minh quay đầu, có chút kinh ngạc: “Ông làm gì vậy?”
“Cậu Diệp, xin hãy thu nhận tôi đi, bắt đầu từ bây giờ, Vạn Lăng Phong làm trâu làm ngựa, chỉ phục vụ một mình cậu Diệp!”, Vạn Lăng Phong lớn tiếng hô lên.
“Để tôi xử lý bệnh kín của ông”.
“Lát nữa tôi kê cho ông một toa thuốc, ông uống theo, cùng lắm là ba tháng, tất cả bệnh kín trên người ông đảm bảo biến mất toàn bộ”.
Nghe đến đây, Vạn Lăng Phong hoàn toàn ngây người.
Toàn thân giống như hóa đá!
“Phốc!”
Vạn Lăng Phong đứng dậy từ trên ghế, không để ý đến cơn đau nhức ở đầu gối, một tiếng quỳ phốc lại vang lên.
“Chủ nhân! Ân tình của cậu giống như tái tạo vậy!
“Vạn Lăng Phong hoàn toàn phục rồi! Sau này dù có nhiệm vụ gì, lao vào dầu sôi lửa bỏng, chết vạn lần cũng không chối từ!”
Vạn Lăng Phong kích động sắp khóc!
Bệnh kín mấy chục năm vậy mà có thể được chữa khỏi?
Ông ta cũng vì bệnh kín trong cơ thể nên mới không thể đột phá những ràng buộc của Đại Tông Sư, tiến vào cảnh giới cao hơn.
Diệp Bắc Minh giải quyết bệnh kín cho ông ta, đả thông hai mạch nhâm đốc.
Giống như bố mẹ tái tạo!
Lần này, Diệp Bắc Minh không đỡ Vạn Lăng Phong, mà dặn dò: “Bây giờ có một chuyện cần ông làm, đi điều tra rõ ai là mẹ ruột của tôi!”
“Bây giờ bà ấy còn sống hay không, một khi có tin tức, lập tức nói cho tôi biết”.
“Rõ!”
Vạn Lăng Phong cung kính trả lời.
...
Năm phút sau, Diệp Bắc Minh rời khỏi quân doanh.
Vạn Lăng Phong đích thân đưa anh rời đi!
Nhìn thấy cảnh này, vô số nguyên lão trong quân doanh đều ngơ ngác.
“Tình huống gì vậy?”
“Sao chiến thần Lăng Phong lại đích thân đưa Diệp Bắc Minh rời đi?”
“Không phải Diệp Bắc Minh giết Quân Vô Hối sao, đây chính là con riêng của chiến thần Lăng Phong, giữa bọn họ chẳng lẽ đã hòa giải?”
“Sao tôi cứ có một cảm giác quái dị, hình như chiến thần Lăng Phong lại trở nên rất cung kính với Diệp Bắc Minh”, có người hoài nghi nói, lập tức gặp phải phản đối của những người khác.
“Đừng nói bậy bạ!”
“Điều này sao có thể chứ?”
Mấy người đều lắc đầu.
Diệp Bắc Minh bảo Vạn Lăng Phong tiễn anh về đến cửa lớn, lúc chuẩn bị bước vào phủ Diệp.
Một cảm giác quỷ dị truyền tới.
“Không ổn!”
Con ngươi Diệp Bắc Minh híp lại, nhìn cửa lớn phủ Diệp.
Vạn Lăng Phong cũng ngẩng đầu lên, cũng nhìn về phía cửa lớn phủ Diệp.
Chỉ thấy cửa khép hờ.
Không có một ai!
“Sao vậy?”, Vạn Lăng Phong nhìn thấy có gì đó không đúng.
Diệp Bắc Minh không nói gì, nhảy xuống xe sải bước đi về phía phủ Diệp.
Đi qua cửa lớn vừa vào đến trong sân phủ Diệp, xung quanh xuất hiện mười mấy người đàn ông da trắng!
“Tạch tạch tạch!”
Đạn trút xuống như mưa!
“Hưu…”
Thân pháp Diệp Bắc Minh cực nhanh, hai tay giống như đánh Thái Cực, liên tiếp giơ tay lên không trung!
“Keng keng keng keng!”
Đạn trút xuống bị anh túm lại.
Tiếp đó ném ra bốn phía người đàn ông da trắng!
“Phốc phốc phốc phốc!”
Tốc độ những viên đạn này xuyên qua tim của những người đàn ông da trắng còn nhanh hơn cả khi chúng được bắn ra!
Trong nháy mắt sân im bặt, tràn đầy mùi thuốc súng!
“Bốp bốp bốp bốp!”
Một tràng tiếng vỗ tay truyền tới, mấy người đàn ông da trắng ánh mắt lạnh lẽo, khóe miệng cười lạnh, chậm rãi đi tới.
Bọn họ tóc vàng mắt xanh, người cao một mét tám.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Các người là người của gia tộc Gia tộc Rothschild?”
“Người ngoài biên giới Long Quốc?”
Vạn Lăng Phong đi tới, nhìn thấy đám người này, sắc mặt cũng nghiêm trọng.
Một người phụ nữ trong đó nói: “Anh biết chúng tôi, nói như vậy tên ngu xuẩn William kia đã chết trong tay anh?”
“Người của phủ đâu?”, Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói.
Cô gái da trắng cười đầy ẩn ý: “Tất cả đều bị chúng tôi giết rồi!”
“Cái gì?”
Trong lòng Diệp Bắc Minh bộc phát ra cơn giận.
Chu Nhược Giai, Hạ Nhược Tuyết chẳng lẽ đều đã chết hết?
“Mấy người đều đáng chết, chôn theo Nhược Giai, Nhược Tuyết bọn họ đi!”