Vừa mới dứt lời, Diệp Bắc Minh đã ra tay, tốc độ nhanh đến mức không thể tin nổi.
Anh như một con dã thú vọt tới trước mặt cô gái da trắng, giơ một tay chụp đầu cô ta!
“Anh!”
Người phụ nữ da trắng thật sự sợ chết khiếp.
Cô ta không thể ngờ được rằng Diệp Bắc Minh lại có tốc độ đáng sợ đến thế!
Nhưng cô ta cũng là một võ giả cổ xưa!
Theo cấp bậc võ giả của Long Quốc, thì cô ta cũng là cấp bậc Tông Sư!
Chẳng lẽ thực lực Tông Sư của cô ta mà không thể đánh lại cả Diệp Bắc Minh ư?
Trong đầu vừa mới hiện lên suy nghĩ đó, người phụ nữ da trắng ra tay theo bản năng.
Nắm đấm trắng noãn tung ra một quyền!
Đánh thẳng vào bàn tay Diệp Bắc Minh!
Khoảnh khắc cánh tay hai người tiếp xúc, chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc” giòn tan vang lên!
Cánh tay của người phụ nữ da trắng đã bị bẻ gãy, xương cánh tay đâm xuyên qua máu thịt!
Trông rợn hết cả người!
“A… Anh dám đối xử với tôi như thế ư? Tôi phải giết anh! Không cần biết anh là ai, tôi cũng phải giết chết anh, dù anh muốn sống cũng không được!", người phụ nữ da trắng thốt lên câu nói vô cùng oán độc.
Trong cơn tức giận đến cực điểm, tiếng phổ thông của cô ta cũng tốt đến lạ!
Diệp Bắc Minh lạnh lùng trả lời: “Cô đã không còn cơ hội nữa, đi xuống gặp Nhược Giai và Nhược Tuyết bọn họ đi!”
Bốp!
Một đấm đánh ra, dừng lại trên ngực người phụ nữ da trắng!
Cô ta phun ra một ngụm máu tươi, ngực lõm xuống!
Bay lên và va vào cột đá, đầu vỡ nát mà chết!
“Romas! Không!”
Một người đàn ông da trắng dáng vẻ tuấn tú, mắt xanh tóc vàng đau lòng hét lên.
Như một con thú hoang nổi điên lao về phía Diệp Bắc Minh!
Mấy người da trắng có nam có nữ khác hét to: “Dawson, cẩn thận!”
“Thực lực của thằng nhóc này rất đáng sợ!”
“Trở về!”
Dawson mắt xanh tóc vàng đã bị cơn tức che mờ lý trí, tức giận hét:
“Nó giết Romas, tôi muốn nó phải chết!”
“Nó nhất định phải chôn cùng với Romas!”
“Thế hả?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh đầy vẻ tức giận: “Khi các người giết Nhược Giai và Nhược Tuyết thì cũng nên nghĩ đến việc sẽ chôn cùng với họ!”
“Dawson, đừng!”
“Ngăn lại mau lên!”
Mấy người đàn ông da trắng kêu to.
Đáng tiếc đã quá trễ rồi!
Diệp Bắc Minh đi từng bước ra, bước chân quỷ dị xuất hiện trước mặt Dawson!
Giơ tay tung ra một đấm!
Tiếng rồng ngâm vang lên!
“Hàng Long Quyền!”
Đồng tử Vạn Lăng Phong đứng phía sau co rụt lại.
“Rầm!”, người đàn ông da trắng tên Dawson gặp phải một đòn, như bị xe tải đụng trúng văng lên trời… Sau đó trực tiếp nổ tung!
Một người to như thế, lại bị một đấm của Diệp Bắc Minh đánh nổ tung như dưa hấu!
Mấy người da trắng còn lại sợ tới mức hồn bay phách tán!
“Hưm!”
Không ngừng hít khí lạnh.
Đó rốt cuộc là hạng người gì?
“Ma quỷ, hắn chính là ma quỷ!", có người hoảng sợ kêu lên, gần như bị dọa ngu người nên xoay lưng bỏ chạy.
“Còn định chạy nữa hả?”
Diệp Bắc Minh trong cơn giận dữ!
Anh đang vô cùng tức giận, không thể ngờ được rằng đám người này lại xông vào phủ Diệp!
“Chết đi!”, Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng, lập tức nhấc một tảng đá lên ném mạnh ra ngoài.
“Rầm!”
Cột sống của người đàn ông da trắng bị gãy, quỳ rạp xuống đất, lập tức chết bất đắc kỳ tử!
“Anh!”
Năm người da trắng còn lại cảm thấy mí mắt cứ giật giật!
Cả người sợ run, nổi da gà da vịt!
Cảm giác lạnh như bắng từ lòng bàn chân họ chạy thẳng lên đỉnh đầu!
“Oh my god! Rốt cuộc thanh niên này là ai?”
“Đáng sợ! Tôi muốn đi về, tôi không muốn bước vào Long Quốc này thêm một lần nào nữa!”
Lòng bọn họ đầy sợ hãi nghĩ!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh đầy tơ máu, từng bước đi tới!
Như thần chết!
“Thưa anh, anh đừng hiểu lầm, những lời Romas nói lúc nãy đều là giả, khi chúng tôi lẻn vào phủ thì nơi này chẳng có một người nào cả!”, một người đàn ông da trắng thốt lên.
Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Anh nghĩ rằng tôi có tin hay không?”
“Thưa anh, đó đều là sự thật!”
“Chúng tôi thật sự không hề giết người!”
“Chúng tôi đến nơi này cũng chỉ muốn lấy cái thẻ kia thôi!”
Mấy người đàn ông da trắng vội vàng nói, ánh mắt nhìn Diệp Bắc Minh đầy vẻ kiêng dè.
Người đàn ông Long Quốc này thật sự quá đáng sợ!
Diệp Bắc Minh nhướng mày, lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Chu Nhược Giai.
“Tít tít tít…”
“Alo, anh Bắc Minh, sao lại đột nhiên gọi điện thoại cho em thế?”
Diệp Bắc Minh nghe thấy giọng nói của Chu Nhược Giai mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Nhược Giai, em đang ở đâu?”
Chu Nhược Giai ngọt ngào cười: “Em hả, em và Nhược Tuyết cùng với Tôn Thiến bạn cô ấy ra ngoài mua thức ăn”.
“Lâu rồi mọi người không gặp, đều là bạn thời cấp ba cả”.
“Bọn em định mua thức ăn về để tối cùng nhau nấu cơm đấy”.
“Mẹ em cũng ra ngoài, có chú Thẩm Hạc nói muốn đi theo bảo vệ bọn em nên cũng đi cùng”.
Lửa giận trong lòng Diệp Bắc Minh lập tức biến mất hơn nửa!
Đúng là quan tâm quá sẽ khiến anh rối loạn!
Lúc nãy Romas nói ra những lời đó cũng chỉ muốn kích thích anh!