Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 746: Lôi Bạo Châu nổ



Không gian tĩnh lặng!

Tất cả mọi người ngơ ngác!

Chắc có lẽ thằng nhãi này điên rồi nhỉ?

Tường thành vốn đang ồn ào lập tức im ắng.

Cài gì mới gọi là ngông?

Lúc này mới gọi là ngông!

Cực kỳ ngông cuồng!

Đây là vùng đất Nhật Lạc, đến các gia tộc cổ hùng mạnh cũng không dám làm xằng làm bậy nơi đây, đến minh chủ của Võ Đạo Minh cũng phải khiêm tốn nhún nhường.

Thế mà chỉ là một tên Tiên Thiên sơ kỳ bé nhỏ mà lại dám phát ngôn vậy sao?

Mà điều khiến mọi người càng ngỡ ngàng hơn ấy chính là sau đó còn ngông cuồng hơn.

Ngay giây sau.

Diệp bắc Minh nói tiếp: “Xem ra các vị đang ngồi đây đều là rác rưởi nhỉ!”

“Ông đây bảo các người xông lên giết ta đấy!”

“Thế mà lũ vô dụng các người cũng không dám lên hả?”

Tiếng hét to vang vọng khắp chốn.

Trời ơi!

“Ôi!”

Vô số người đứng trên tường thành hít sâu, da đầu run lên.

Tên nhãi này lấy dũng khí từ đâu ra thế?

Chu Hoàng sợ hết hồn: “Anh... anh Diệp? Van xin anh đừng như vậy nữa...”

Trong đám đông, một cô gái mang khăn che mặt nhíu mày nói: “Đi thôi, không có gì thú vị hết”.

“Tên kia chết chắc rồi không còn gì nghi ngờ nữa, tôi còn tưởng là người thế nào chứ!”

“Hóa ra là đồ thiểu năng, chắc là cho rằng mình chết chắc rồi nên mới làm loạn một chút trước đoạn đầu để cho mọi người nhớ kỹ mình”.

Cô gái ấy cười cợt lắc đầu, rồi xoay người bước đi.

Cô gái ấy tên là Đỗ Băng Nhược, sau lưng cô ta không chỉ có nhà họ Đỗ vô cùng quyền lực ở vùng đất Nhật Lạc.

Mà chính bản thân cô ta cũng là mỹ nhân số một của vùng đất Nhật Lạc.

“Hừ!”

“Đồ khoác lác!”

“Đồ nhàm chán!”

Không ít cường giả ở vùng đất Nhật Lạc cười khẩy, không thèm chấp nhặt với Diệp Bắc Minh.

Bọn họ xoay người rời đi.

Trong góc tối.



Một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang mỉm cười cưng chiều nhìn qua bên đó.

Bên cạnh là một người đàn ông trung niên mặc áo giáp sợ toát mồ hôi, nói: “Chủ nhân, sư đệ của người ngông cuồng quá rồi!”

“Cậu ta làm vậy sợ rằng sẽ đắc tội với tất cả người tu võ ở vùng đất Nhật Lạc đó!”

Cô gái cười khẩy nói: “Sợ cái gì chứ?”

“Chỉ cần tiểu sư đệ mở miệng, bà đây diệt sạch cả vùng đất Nhật Lạc thì có làm sao?”

Cái gì?

Người đàn ông trung niên kia cứng người.

Người đàn ông biết rằng cô gái trước mặt mình không phải người nói giỡn chơi đâu.

Cùng lúc đó, trên tường thành vọng xuống một giọng nói lạnh như băng: “Ranh con kia, cậu đã thành công chọc giận lão phu rồi!”

“Hôm nay lão đây sẽ nói cho cậu biết không có thực lực mà ngông nghênh vô dụng cỡ nào!”

“Đây là lần đầu tiên ông đây bị người ta mắng là rác rưởi đấy!”

“Thằng oắt con này đáng chết lắm!”

“Nói nhảm với cậu ta làm gì nữa? Giết đi!”

Hơn trăm người tu võ nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt sắc lạnh.

Cảnh giới Thánh Chủ hậu kỳ, cảnh giới Thánh Chủ đỉnh phong, cảnh giới Thần Vương!

Mười mấy người cảnh giới Thần Vương và hơn trăm người cảnh giới Thánh Chủ cùng xông lên!

Rầm!

Lực lượng bùng nổ lan ra xung quanh hệt như sóng thần.

Một luồng áp lực nghẹt thở truyền tới.

Chu Hoàng sợ đứng tim nói: “Anh Diệp ơi, chết thật đấy...”

Cô ta ôm chân Diệp Bắc Minh cầu xin.

Diệp Bắc Minh cười nói: “Cô có thể đi trước”.

Chu Hoàng cắn răng đáp: “Không, cho dù có chết thì tôi cũng muốn chết cùng anh Diệp!”

Người đàn ông trung niên mặc chiến bào nóng nảy nói: “Chủ nhân, người còn chờ gì nữa?”

Cô gái xinh đẹp mỹ miều ấy không hề lo lắng: “Tiểu sư đệ của tôi đâu phải đồ ngu!”

“Tiểu sư đệ dám khiêu khích bọn họ ắt có mục đích của mình!”

“Chẳng qua mục đích của tiểu sư đệ là cái gì chứ?”

Mỹ nhân tuyệt sắc ấy nhíu mày.

Lúc này, hơn trăm người tu võ mạnh mẽ xung phong lao lên.

Diệp Bắc Minh hờ hững nhìn họ.

Khi bọn họ cách năm trăm mét.

Anh thờ ơ.



Người sau nối tiếp người trước thành một đoàn.

Như thể sợ có người giành trước giết Diệp Bắc Minh, chém cái đầu của anh rồi cướp lấy kiếm Long Đồ!

Khi bọn họ cách ba trăm mét!

Anh vẫn thờ ơ!

Khi đã cách hai trăm mét!

Vẫn thờ ơ như cũ!

Khi bọn họ chỉ còn cách anh một trăm mét, Diệp Bắc Minh bỗng nhiên mỉm cười bí hiểm.

Anh lôi ra một hạt châu màu lam lớn bằng quả trứng chim ra.

“Lôi Bạo Châu, nổ cho tôi!”

Trong chốc lát.

Ầm ầm...!

Một tiếng sấm rõ to giáng xuống hơn trăm người tu võ kia.

Một vầng sáng trắng lóe qua.

Năng lượng không chút dao động, nhưng không gian nơi Lôi Bạo Châu phát nổ kia đã bị chôn vùi.

Cả thế gian chìm trong tĩnh lặng.

Rồi mọi thứ trở lại như thường.

Mọi người mở to mắt nhìn, cả lũ đều sững sờ!

Tại nơi phát nổ xuất hiện một cái lỗ thủng to tướng.

Hơn trăm người tu võ... đã bốc hơi khỏi nhân gian rồi.

“Ơ! Này...”

Chu Hoàng dựng tóc gáy, ông chặt lấy chân Diệp Bắc Minh: “Này... anh Diệp, anh...”

Trong góc tối, người đàn ông trung niên mặc chiến giáp hít một hơi thật sau nói: “Ôi vãi! Chủ nhân, người... người đoán trúng rồi!”

Cô gái xinh đẹp kia mỉm cười lạnh nhạt đáp: “Từ khi tôi quen biết đồ vô lại đó thì bụng cậu ta đã đen lắm rồi nhưng cố tình cứ thích giả vờ ngây thơ”.

Cô gái ấy nghiến răng nói tiếp: “Lúc trước khi lừa tôi...”

Cô gái chợt nghĩ tới gì đó.

Gương mặt xinh xắn đỏ ửng.

“Hả?”

Người đàn ông trung niên mặc chiến giáp ngơ ngác.

Từ khi nào mà chủ nhân lại bày ra dáng vẻ cô gái nhỏ như thế chứ?

Mỹ nhân tuyệt trần kia lạnh nhạt nói: “Tôi nói với ông mấy chuyện này làm gì?”

Đỗ Băng Nhược vừa mới bước xuống tường thành thì chợt thấy im lặng đến bất ngờ.

Thế là cô ta bèn thuận miệng hỏi một câu: “Diệp Bắc Minh đã chết rồi à?”