Đỗ Băng Nhược lạnh lùng nói: “Tôi đang hỏi anh đó, anh có nghe không hả?”
Lính canh giữ tường thành hoàn hồi, hoảng sợ nhìn Đỗ Băng Nhược phía dưới nói: “Cô... cô... cô chủ... chết rồi...”
Lính canh giữ tường thành lắp bắp.
Cô ta còn tưởng rằng người nọ do nhìn thấy hơn trăm người tu võ trên cả cảnh giới Thánh Chủ ra tay nên khiếp hãi.
“Ồ”.
Đỗ Băng Nhược gật đầu rồi rồi xoay người bước đi.
“Cô chủ... không phải... không phải là Diệp Bắc Minh chết...”
“Mà là hơn trăm người tu võ kia chết, chết cả rồi...! Tất cả đều chết hết!”
Đỗ Băng Nhược vừa mới nhấc chân định đi, một chân đang đặt giữa không trung.
Cô ta nghe nốt câu sau thì suýt nữa té sầm xuống.
Cô ta quay đầu lại thật mạnh, khó tin nhìn lên tường thành: “Anh!”
“Anh nói cái gì?”
“Cô chủ, tôi nói là Diệp Bắc Minh không chết! Cậu ta không chết!”
“Chẳng biết cậu ta dùng cách nào mà đã giết sạch tất cả hơn trăm người tu võ kia rồi!”
“Cái gì?”
Con ngươi long lanh của Đỗ Băng Nhược co rút lại.
Cô ta không màng đến hình tượng của mình nữa mà bay thẳng lên tường thành.
Khi vừa nhìn thấy cảnh tượng ngoài thành kia, cả người cô ta cứng đờ, chết trân tại chỗ!
Đám người tu võ trên tường thành cũng như vậy.
Chỉ có hai chữ miêu tả được tình cảnh này, chấn động!
Lại thêm hai chữ nữa thì là kinh khủng!
Bỗng nhiên, giọng nói của Diệp Bắc Minh vang lên lên: “Sao không nói chuyện nữa thế? Nói phát đi nào!”
“Chẳng phải đều muốn giết tôi à? Làm sao thế, không dám giết hả?”
“Các ngươi không thèm muốn thanh kiếm trong tay tôi nữa hả? Còn có cái đầu này của tôi có thể đổi một kiện thần khí nữa đấy!”
Một tiếng hét to vang lên: “Tới đây chứ? Lũ vô dụng kia, tới đây đi!”
Nếu là ba phút trước thì mọi người sẽ cho rằng Diệp Bắc Minh chán sống rồi.
Nhưng bây giờ lòng họ chỉ còn lại băng sương vô tận.
Tên này... rất đáng sợ!
Vừa bước chân tới vùng đất Nhật Lạc mà đã giết hơn trăm vị cường giả hùng mạnh ở đây!
Cơ thể mềm mại của Chu Hoàng run lên, nghĩ: “Người đời bảo rằng người ở vùng đất Nhật Lạc đều là kẻ cực kỳ hung ác, mình thấy anh Diệp mới là người đáng sợ nhất!”
Chu Hoàng thở hổn hển, gương mặt xinh tươi đỏ bừng, bộ ngực phập phồng lên xuống.
Không chỉ có cô ta mà những người khác trên tường thành cũng nghĩ như thế.
Diệp Bắc Minh thấy không ai trả lời.
Anh lại quát thêm tiếng nữa: “Ông đây còn có mấy chục viên Lôi Bạo Châu nữa này, ai không sợ chết thì mau ra tay đi!”
Mọi âm thanh biến mất.
Bên tai anh vọng tới giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Thằng nhóc này, cậu thật là!”
“Trong tay cậu chỉ có một viên Lôi Bạo Châu, ai ngờ lại phát huy tác dụng lớn như vậy chứ!”
“Cậu làm vậy liệu có phải mạo hiểm quá không!”
Diệp Bắc Minh đáp lời: “Chỉ có làm thế, sau này khi tôi tiến vào vùng đất Nhật Lạc mới đỡ bớt phiền phức!”
“Nếu không, cho dù tôi dùng sức mạnh của ông giết hơn một trăm người tu võ này”.
“Thì vẫn có người cho rằng cảnh giới của tôi không đủ, chỉ nhờ vào kiếm Đoạn Long mới có thể bộc phát sức mạnh như vậy!”
“Cứ thế, phiền phức sẽ liên tục kéo tới không ngớt”.
“Chi bằng dùng Lôi Bạo Châu, chớp mắt giết hơn trăm người tu võ, làm bọn họ sợ trước rồi nói sau!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi: “Chỉ là cậu chỉ có một viên Lôi Bạo Châu, mà giờ đã dùng rồi”.
Diệp Bắc Minh hỏi ngược lại: “Ông cảm thấy bọn họ dám cược à?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục rất tán đồng: “Không tệ, cậu thông minh lắm!”
Ngay sau đó.
“Ha ha ha ha!”
Diệp Bắc Minh ngửa mặt lên trời cười to: “Nếu không ai dám xông lên thì nghe tôi nói vài câu nhé”.
“Tôi chỉ làm hai việc ở vùng đất Nhật Lạc này thôi!”
“Chuyện thứ nhất, bất kỳ kẻ nào đem một quả của cây thần Hỏa Tang tới trước mặt tôi thì tôi sẽ chữa trị cho người đó một lần!”
“Thứ hai, bất kỳ kẻ nào mang mười cái đầu của nhà họ Lăng tới thì tôi cũng sẽ chữa trị cho người đó một lần!”
Mọi người sửng sốt.
Một ông lão nhíu mày: “Diệp Bắc Minh, cậu dựa vào đâu mà cho rằng chỉ ra tay chữa trị cho bọn tôi một lần thì bọn tôi sẽ làm việc cho cậu chứ?”
Diệp Bắc Minh kiêu ngạo đáp: “Bởi vì y thuật của tôi cao cường!”
“Chỉ cần các người còn một hơi thở thì tôi đều có thể cứu mạng các người!”
“Cho dù là các ngươi trúng phải loại độc gì hay là di chứng xảy ra khi tập võ!”
“Thì tôi đều có thể chữa khỏi cho các ngươi!”
“Điều này đã đủ chưa?”
Dứt lời, nháy mắt sóng gió nổi lên.
Người tu võ trên tường thành khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh.
Kích động!
Kinh ngạc!
Nghi ngờ!
“Cậu ta có ngón nghề như vậy thật sao?”
“Không thể nào! Chắc khoác lác rồi!”
“Cho dù là đại nhân Tiểu Y Tiên thì cũng không dám to miệng mình có khả năng làm thế!”
“Diệp Bắc Minh dựa vào đâu chứ?”
Mọi người bàn tán xôn xao.
Ông lão vừa nghi ngờ Diệp Bắc Minh trầm ngâm nói: “Nhóc con, lão phu tạm thời tin cậu một lần!”
“Tôi sẽ mang mười cái đầu của người nhà họ Lăng đến đây, nếu cậu không thể chữa trị vết thương trên người lão phu thì coi chừng đấy”.
“Cho dù cậu có Lôi Bạo Châu thì lão phu cũng phải giết cậu!”
Dứt lời, ông lão liền biến mất.
Chốc lát sau, ông lão kia trở về, quăng ra mười ba cái đầu người.
“Lão phu vừa rồi mới quét sạch một nơi dừng chân của nhà họ Lăng ở vùng đất Nhật Lạc, ở đó có tổng cộng mười ba người!”
Ông lão kia lạnh lùng nói tiếp: “Lão phu khuyến mãi cho cậu thêm ba cái đầu nữa!”
“Nếu cậu không tin đây là người nhà họ Lăng thì cứ tự nhiên điều tra!”
Diệp Bắc Minh gật đầu đáp: “Cảnh giới Thần Vương trung kỳ, tôi tin ông!”