Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 748: Xứng sao?



Ông lão kinh ngạc: “Cậu có thể nhìn thấu tu vi của tôi sao?”

Diệp Bắc Minh mỉm cười đáp: “Chẳng những tôi có thể nhìn thấy tu vi của ông mà còn biết bệnh của ông ở đâu nữa!”

“Cánh tay trái của ông đã từng bị đao chém nên gân mạch bị tổn thương nghiêm trọng”.

“Sức của nó yếu hơn tay phải ba phần!”

Sắc mặt ông lão thay đổi.

Anh lại nói tiếp.

“Ngực phải của ông đã từng bị người đâm xuyên qua nhưng may mắn tốt số thoát chết!”

“Bởi vì trái tim của ông nằm ở mép bên trái!”

Con ngươi ông lão co rút.

“Quan trọng hơn ấy là ông già đầu vậy rồi mà vẫn còn giữ thân mình trong trắng phải không?”

“Chắc hẳn là ông tu luyện một loại công pháp đồng tử gì đó nhỉ? Loại công pháp này bắt buộc ông không thể tiết dương khí ra ngoài!”

“Đồng tử công giúp ông có thực lực cảnh giới Thần Vương trung kỳ nhưng cũng hạn chế ông tiến vào cảnh giới Thần Vương hậu kỳ!”

Câu cuối cùng vừa dứt.

“Ha ha ha ha!”

“Hoàng Đạo Hùng được xưng là một trong thập đại ác nhân của vùng đất Nhật Lạc vậy là một tên xử nam hả?”

Một tràng cười vang lên.

Sắc mặt ông lão thay đổi.

Từ kinh ngạc biến thành chấn động.

Cuối cùng là không thể nào tin nổi.

“Cậu...”

Ông lão sững sờ.

Diệp Bắc Minh nói tiếp: “Ông còn nhiều nhất ba năm đấy!”

“Trong vòng ba năm nếu ông không thể tiến vào cảnh giới Thần Vương hậu kỳ thì ông sẽ tự bạo chết!”

“Bây giờ ông chỉ có một cách tự cứu bản thân mình là phá cái cơ thể trinh trắng ấy đi!”

“Nhưng một khi ông phá thân thì tu vi sẽ trở thành hư vô hết!”

Đồng tử ông lão co rút.

Nói đúng hết rồi!

Vậy mà nói đúng con mẹ nó hết rồi!



Ông ta vì vậy mới đi vào ngõ cụt!

Ôi vãi chưởng!

Lẽ nào người nọ là thần y thật sao?

Ông ta không còn do dự nữa.

Phịch phịch...!

Ông lão nhảy từ trên tường thành xuống, quỳ gối nói: “Lão phu là Hoàng Đạo Hùng, tất cả đều bị thần y cậu nói trúng cả rồi!”

“Xin thần y cứu tôi!”

“Cái gì?”

“Tôi hoa mắt rồi à? Hoàng Đạo Hùng một trong thập đại ác nhân quỳ xuống hả?”

“Má ơi! Ngược đời rồi!”

Sắc mặt mọi người thay đổi.

Diệp Bắc Minh từ từ bước đến trước mặt Hoàng Đạo Hùng.

Tay tung ra mấy cây ngân châm đâm xuống cơ thể Hoàng Đạo Hùng!

“Chỉ mấy cây ngân châm mà tưởng giải quyết được nỗi ưu phiền của Hoàng Đạo Hùng rồi hả?”

“Hay là nói giỡn vậy!”

“Ha ha ha!”

Có rất nhiều người cười to không ngớt.

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!

Ngân châm vừa đâm vào cơ thể của Hoàng Đạo Hùng.

Trong chốc lát, một luồng dương khí thuần khiến toát ra từ trong cơ thể Hoàng Đạo Hùng.

“Á!”

Hoàng Đạo Hùng hét to, khí thế trên người bỗng nhiên thay đổi chóng mặt.

Nháy mắt ông ta đã từ cảnh giới Thần Vương trung kỳ tiến vào cảnh giới hậu kỳ.

“Ôi...”

Nụ cười của đám người trên tường thành cứng lại, tất cả bọn họ hét thất thanh.

“Cô chủ, người thấy gì không?”

Một ông lão đứng cạnh Đỗ Nhược Băng hưng phấn nói: “Quỷ Môn Thập Tam Châm, chiêu thức mà tên nhóc ấy thi triển vậy mà là Quỷ Môn Thập Tam Châm đã thất truyền từ lâu!”

“Cô chủ, bệnh của người chữa được rồi!”



Đỗ Nhược Băng nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh nói: “Thấy rồi!”

“Ha ha ha ha!”

Hoàng Đạo Hùng phấn khích cười to, mắt đầy tơ máu: “Cảnh giới Thần Vương hậu kỳ, cảnh giới Thần Vương hậu kỳ thật!”

“Tôi dừng chân ở đây suốt một ngàn bảy trăm năm, giờ rốt cuộc đã tiến vào cảnh giới Thần Vương hậu kỳ rồi!”

Ông ta quỳ gối dưới chân Diệp Bắc Minh.

Làm một hơi dập đầu mười mấy cái vang dội!

“Diệp thần y, bắt đầu từ hôm nay!”

“Ở vùng đất Nhật Lạc này, ai dám đối địch với cậu thì ấy chính là kẻ địch của Hoàng Đạo Hùng tôi!”

Hoàng Đạo Hùng còn chân thành nói: “Tôi nguyện lòng theo sau cậu!”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn ông ta nói: “Ông xứng hả?”

“Cái gì?”

Hoàng Đạo Hùng sững sờ, nhưng mà ông ta không hề tức giận chút nào.

Đây mới chính là phong thái nên có của kẻ mạnh!

Hoàng Đạo Hùng ngậm ngùi gật đầu chấp nhận: “Diệp thần y nói đúng, tôi không xứng!”

Vãi chưởng!

Tất cả mọi người ở đây ngơ ngác.

Ngay sau đó.

Diệp Bắc Minh đưa nhẹ tay lên, nhìn mọi người xung quanh tường thành nói: “Ai lấy được một quả thần Hỏa Tang hoặc mười cái đầu của người nhà họ Lăng!”

“Tôi sẽ ra tay chữa trị cho người đó một lần!”

Lúc này đây chẳng còn kẻ nào dám giễu cợt anh nữa.

Đỗ Nhược Băng nhìn Diệp Bắc Minh chăm chú rồi bảo: “Cổ lão, mời cậu ta đến nhà họ Đỗ làm khách đi!”

Nói xong, cô ta xoay người rời đi.

Trong góc tối, cô gái xinh đẹp tuyệt trần mỉm cười nói: “Chúng ta đi thôi”.

Người đàn ông trung niên mặc chiến bào sửng sốt hỏi: “Chủ nhân, mặc kệ chuyện này hả?”

Cô gái xinh đẹp mỹ miều ấy mỉm cười thản nhiên: “Tiểu sư đệ có tính toán của riêng mình, đợi đến khi tiểu sư đệ cần tôi thì tôi sẽ xuất hiện!”

Rồi cô gái quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Bắc Minh: “Ôi đàn ông, hứ!”

“Tôi thật muốn xem thử cậu làm thế nào để quậy long trời lở đất ở vùng đất Nhật Lạc này đấy!”

“Hào hứng thật đấy... khì khì...”