Sau khi cô gái xinh đẹp kia bỏ đi, Diệp Bắc Minh bước chân vào vùng đất Nhật Lạc.
Chu Hoàng vô cùng hồi hộp đi theo phía sau.
Cô ta vốn định yên lặng đi vào vùng đất Nhật Lạc, giờ xem ra là không thể.
Chẳng bao lâu, toàn bộ vùng đất Nhật Lạc sẽ biết đến tên Diệp Bắc Minh.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc, cậu có cảm thấy nơi này khác gì so với bên ngoài không?"
Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Có cảm thấy!"
...
"Quả thực có sự khác biệt rất lớn!"
Anh quay đầu lại nhìn: "Mặc dù chỉ cách một bức tường thành, hoàn cảnh thoạt nhìn rất giống nhau".
"Nhưng lại như là hai thế giới!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: "Cậu lại cẩn thận cảm nhận xem, hoàn cảnh xung quanh khác chỗ nào?"
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Cẩn thận cảm nhận theo lời tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Anh khẽ nhắm mắt lại!
Mở mắt ra lần nữa!
Trực tiếp sử dụng Nguyên Thiên Thần Nhãn!
"Hả?"
Diệp Bắc Minh kinh ngạc phát hiện: "Trong không khí có một ít khí đen mắt thường không nhìn thấy đang tung bay?"
"Chính xác, đây chính là mầm mống tội ác!"
"Mầm mống tội ác?"
"Vùng đất Nhật Lạc không hề có ánh mặt trời, đại diện cho bóng tối vĩnh hằng!"
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang vọng: "Trong bóng tối sẽ nảy sinh tội ác!"
"Những tội ác này người tu võ không thấy được, nhưng chúng chân thực tồn tại!"
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích: "Có giống với vật chất tối trong vũ trụ không?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ lạnh: "Thằng kia, bản tháp đang nói chuyện thần học với cậu, cậu đừng có mà nói khoa học!"
Diệp Bắc Minh: "..."
"Được!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói tiếp: "Ma khí tinh thuần nhất thế gian cũng sinh ra trong bóng tối".
"Mầm mống tội ác cũng nảy sinh trong bóng tối, cả hai tuy khác nhau nhưng lại có hiệu quả giống nhau".
"Cậu cẩn thận cảm nhận, nó có lợi cho việc tăng cảnh giới của cậu".
Diệp Bắc Minh âm thầm gật đầu, ghi nhớ trong lòng.
Đột nhiên.
Một lão giả ngăn cản Diệp Bắc Minh: "Anh Diệp, tiểu thư nhà tôi có lời mời!"
Nói xong, ông ta quay đầu chỉ chỉ một cô gái đeo khăn che mặt cách đó không xa.
Cô ta mặc một bộ váy dài nổi bật.
Thân thể mềm mại có lồi có lõm.
Dù mang theo khăn che mặt, cô gái kia cũng khiến người khác có cảm giác cực kỳ nghiêng nước nghiêng thành!
Cùng là gái đẹp, Chu Hoàng chỉ nhìn thoáng qua liền cảm giác được uy hiếp vô cùng lớn!
Diệp Bắc Minh phun ra ba chữ: "Không có hứng".
Nụ cười của lão giả đọng lại, lạnh lùng đáp: "Anh Diệp, cậu vừa tới vùng đất Nhật Lạc, còn chưa biết tình huống nơi này như thế nào đúng không?"
"Tôi có lòng nhắc nhở một câu, tiểu thư nhà tôi đến từ nhà họ Đỗ!"
Chu Hoàng sửng sốt: "Nhà họ Đỗ!"
Lão giả cười cực có thâm ý: "Anh Diệp, xem ra bạn của cậu đã biết nhà họ Đỗ có ý nghĩa như thế nào".
"Nếu đã vậy, đi theo tôi một chuyến đi".
Trong giọng nói của ông ta mang vẻ ra lệnh!
Diệp Bắc Minh nhìn về phía Chu Hoàng: "Nhà họ Đỗ rất mạnh sao?"
Gương mặt xinh đẹp của Chu Hoàng ngưng trọng: "Nhà họ Đỗ là một trong sáu thế lực lớn đứng đầu vùng đất Nhật Lạc, xét về nội tình thì chắc chắn không bằng gia tộc Thượng Cổ".
"Nhưng nơi này là vùng đất Nhật Lạc".
"Ở chỗ này, nhà họ Đỗ tương đương với chúa tể, chắc chắn lực ảnh hưởng tại vùng đất Nhật Lạc lớn hơn nhà họ Chu chúng tôi!"
"Ồ".
Diệp Bắc Minh rất bình tĩnh.
Lão giả cười lạnh, vẫn lên giọng ra lệnh: "Anh Diệp, tính tình tiểu thư nhà tôi không tốt lắm đâu".
"Nếu cậu đã biết nhà họ Đỗ..."
Đùng!
Một tiếng động lớn truyền đến.
Lão giả còn chưa kịp nói hết câu, đã bị đánh bay ra ngoài như chó chết!
Một nửa khuôn mặt già nua sưng to như đầu heo, nhiều lần bò lên cũng không đứng dậy được.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Là người của nhà họ Đỗ!"
"Vừa rồi Diệp Bắc Minh ra tay với người của nhà họ Đỗ?"
Rất nhiều người tu võ nhìn sang, mặt mũi tràn ngập sợ hãi.
"Cổ lão, ông!"
Đỗ Băng Nhược nhanh chóng bước tới, kiểm tra vết thương của lão giả.
Mặc dù không có gì đáng ngại, nhưng nó lại khiến Đỗ Băng Nhược tức giận đùng đùng: "Diệp Bắc Minh, anh có ý gì đây?"
"Tôi có ý tốt mời anh đến nhà họ Đỗ làm khách, thế mà anh lại đi đánh người?"
"Hôm nay anh nhất định phải cho tôi một lời giải thích!"
Diệp Bắc Minh cười: "Diệp Bắc Minh tôi làm việc mà cần giải thích với cô ư?"
"Cô lại lảm nhảm thêm một câu nữa với tôi, ngay cả cô tôi cũng đánh đấy, cô tin không?"
...
Hiện tại anh cần giữ vững sự cứng rắn tuyệt đối!
Một khi anh tỏ ra yếu thế, uy hiếp do Lôi Bạo Châu tạo nên sẽ không còn!
Lui một bước mà nói, giọng điệu kia của Cổ lão là mời sao?
Quả thực chẳng khác gì ra lệnh cho anh!
Nếu như bình thường, Diệp Bắc Minh cũng sẽ ra tay!
"Anh... Anh nói cái gì?"
Đỗ Băng Nhược khẽ há miệng, mặt mũi tràn ngập đờ đẫn.
Khăn che mặt của cô ta bay đi theo gió, lộ ra khuôn mặt trắng ngần tuyệt đẹp!
Xung quanh, vô số đôi mắt của đám đàn ông nhìn chằm chằm!
"Di thế độc lập, nghiêng nước nghiêng thành!"
"Ừng ực!"
Rất nhiều tên đàn ông khẽ nuốt nước miếng.
"Thằng này còn dám nói ngay cả Đỗ Băng Nhược cũng sẽ đánh?"
"Cậu ta không biết thương hương tiếc ngọc à?"
"Biết cái gì mới là thương hương tiếc ngọc không đấy? Đổi lại là tôi, tôi ước gì ngay lập tức kết bạn với Đỗ Băng Nhược!"
Vô số người phát điên.
Ánh mắt nhìn Diệp Bắc Minh tràn ngập ghen tỵ và giận dữ.
Diệp Bắc Minh không để ý đến bất kỳ ai.
Cũng không nhìn Đỗ Băng Nhược, trực tiếp bỏ đi.
Trong lòng Chu Hoàng mừng thầm: "Anh Diệp làm tốt lắm, cô cho rằng mình lớn lên xinh đẹp thì ngon à? Xưa nay bên người anh Diệp không hề thiếu gái xinh!"