Mấy sư tỷ và hồng nhan tri kỷ của Diệp Bắc Minh có ai kém hơn Đỗ Băng Nhược chứ?
Dù là Chu Hoàng cô ta cũng không hề thua kém Đỗ Băng Nhược!
Diệp Bắc Minh vừa đi ra ngoài vài chục bước.
Xoẹt!
Một luồng sát khí mạnh mẽ đánh úp lại.
Một bóng người xuất hiện, ánh vàng vừa lóe lên liền biến mất, đâm về phía yết hầu Diệp Bắc Minh!
Anh nghiêng người né tránh, đấm ra một quyền!
Ầm!
Bóng người kia buộc phải lùi ra sau mấy chục bước mới đứng vững.
Lúc này mọi người mới phát hiện, đây là một thanh niên cầm trường thương màu vàng kim trong tay!
"Đây là ai vậy?"
Rất nhiều người nghi hoặc, bọn họ chưa từng thấy người thanh niên này.
Hắn ta thoạt nhìn mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.
Mà đã đến cảnh giới Thánh Chủ sơ kỳ!
Trong đám người, một người đàn ông trung niên hít hà: "Ngạo Chi Phàm, sao hắn ta lại tới đây?"
"Ngạo Chi Phàm? Là hắn ta!"
"Bố hắn ta là Ngạo Cửu Thiên, cảnh giới Thần Vương hậu kỳ, chưa ai từng thấy ông ta ra tay!"
"Sư phụ hắn ta là Lãnh Vô Thần, cảnh giới Thần Vương hậu kỳ, có tài phi đao kinh khủng, giết người trong vô hình!"
"Nghe nói trong cảnh giới Thần Vương không có địch thủ, trước mặt ông ta không ai dám xưng thần, cho nên còn có biệt danh "Vô Thần"!"
"Hơn nữa, anh trai hắn ta là Ngạo Tuyệt, từng ở trong tuyệt địa Hắc Ám suốt ba mươi bảy ngày, sáng lập kỷ lục lịch sử duy nhất của vùng đất Nhật Lạc cho tới nay!"
"Kỷ lục của hạng nhì chỉ có mười bảy ngày!"
"Ngạo Tuyệt hơn kẻ đứng thứ hai đằng đẵng hai mươi ngày!"
Mọi người kích động nghị luận.
Địa vị của thanh niên trước mắt lớn đến phát sợ!
Coong!
Trường thương trong tay Ngạo Chi Phàm dừng lại, trái tim ai nấy cũng run lên.
Mặt mũi hắn ta tràn đầy kiêu căng khó thuần, dùng giọng nói lạnh như băng ra lệnh cho Diệp Bắc Minh: "Thằng kia, quỳ xuống, xin lỗi Đỗ tiểu thư!"
Đùng!
Tiếng sấm vang lên, Diệp Bắc Minh sử dụng lôi ảnh trùng trùng!
Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay anh, chợt lóe rồi biến mất!
Gọn gàng dứt khoát!
Phụt!
Mọi người còn chưa nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì, Diệp Bắc Minh đã xuất hiện sau lưng Ngạo Chi Phàm!
Anh thuận tay thu hồi kiếm Đoạn Long, không quay đầu lại nhả ra một câu: "Chu Hoàng, chúng ta đi".
Chu Hoàng nghi hoặc: "Anh Diệp, hắn ta..."
Một giây sau.
Ngạo Chi Phàm gắt gao che yết hầu, máu tươi vẩy ra.
...
...
Trong ánh mắt sợ hãi của tất cả mọi người.
Ngạo Chi Phàm khẽ nghiêng đầu!
Đầu người rơi xuống đất!
"Á!"
Chu Hoàng run lên.
Cô ta khiếp sợ nhìn theo Diệp Bắc Minh đã cất bước đi, vội vàng đuổi theo.
Xung quanh yên lặng, vô số người trừng to mắt, đứng ngây người như pho tượng tại chỗ!
Ngạo Chi Phàm... Chết rồi?
Con mẹ nó!
Ngạo Chi Phàm được mệnh danh không thể trêu chọc, cứ thế chết rồi?
...
Trong đám người, mấy vị lão giả cảnh giới Thần Vương trợn to mắt: "Kiếm thật nhanh!"
"Giết người càng nhanh, e rằng chúng ta cũng sẽ càng nhanh chết!" (???)
Một phía khác.
Thân thể mềm mại của Đỗ Băng Nhược lạnh ngắt.
Cô ta cuối cùng cũng biết vừa rồi Diệp Bắc Minh không hề nói đùa!
Nhìn theo hướng Diệp Bắc Minh rời đi, cô ta lẩm bẩm: "Sát phạt quả quyết, thực lực nghịch thiên, y thuật còn nghịch thiên hơn!"
"Rốt cuộc là yêu nghiệt đi ra từ chỗ nào vậy?"
Một lát sau, đôi mắt Đỗ Băng Nhược đông lại: "Mặc kệ anh ta đến từ đâu, loại yêu nghiệt như này bước vào vùng đất Nhật Lạc!"
"Màu trời sắp thay đổi rồi..."
...
Tin tức từ vùng đất Nhật Lạc truyền đến nhà họ Lăng với tốc độ nhanh nhất.
Một bức chân dung của Diệp Bắc Minh được đặt lên trên bàn.
Lăng Thăng Long đột ngột ngẩng đầu, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn người đang quỳ dưới đất bẩm báo: "Tất cả người của nhà họ Lăng tại vùng đất Nhật Lạc đều bị giết?"
"Còn có người rời khỏi vùng đất Nhật Lạc, chỉ để đuổi giết người nhà họ Lăng?"
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào!"
Biết rõ ràng mọi chuyện.
Ngọn lửa căm giận ngút trời dâng lên trong lòng!
Ông ta gầm lên giận dữ: "Diệp Bắc Minh!"
"Nhà họ Lăng ta từ thời thượng cổ đến giờ nào từng chịu nhục nhã nhường này? Mày giết đứa cháu Lăng Thiên của tao, còn dám làm nhục nhà họ Lăng như vậy!"
Vù!
Đôi mắt lão giả đông lạnh, nhìn chòng chọc vào chân dung Diệp Bắc Minh trên mặt bàn!
Người quỳ dưới đất run rẩy nói tiếp: "Còn một chuyện nữa, Diệp Bắc Minh kia vừa tiến vào vùng đất Nhật Lạc!"
"Đã nhục nhã Đỗ Băng Nhược, còn giết Ngạo Chi Phàm!"
Khuôn mặt già nua của Lăng Thăng Long biến sắc: "Cậu nói cái gì?"
"Thằng này thật sự dám làm như vậy? Cậu chắc chắn tin tức này là thật?"
"Cậu cũng biết dám lừa gạt lão phu là kết cục gì chứ?"
Hơi thở chết chóc lạnh như băng bao phủ người kia.
Người quỳ dưới đất dập đầu: "Lão tổ, chính xác trăm phần trăm!"
Bỗng nhiên.
Giọng nói của một cô gái truyền đến: "Chuyện gì khiến ông cố tức giận như vậy?"
Một giây sau.
Một cô gái mặc váy lam mỉm cười đi vào trong sảnh lớn.
Đằng sau còn có một cô gái khác cực kỳ xinh đẹp, nhưng biểu cảm hơi nhút nhát đi theo!
Thấy cô gái mặc váy lam, sắc mặt Lăng Thăng Long tạm hòa hoãn hơn chút: "Cháu về rồi, nhiệm vụ hoàn thành như thế nào?"
Lăng Yên khẽ cười: "Không làm nhục sứ mệnh, cô ta chính là người mà ông cố muốn tìm".
"Cô ta tên là Lăng Vận Nhi, đến từ một vùng đất nông thôn gọi là địa bàn Côn Luân".
"Ông cố, tại sao loại địa phương khỉ ho cò gáy kia lại có huyết mạch của nhà họ Lăng chúng ta chứ?"
Lăng Thăng Long lắc đầu: "Nơi nào không quan trọng, cháu xác định cô ta có thể?"
Lăng Yên lấy ra một cái khay ngọc khắc đầy phù văn, đặt trước người Lăng Vận Nhi.
Khay ngọc lập tức sáng lên, phù văn lấp lóe.
Ánh sáng màu lam chiếu lên gương mặt xinh đẹp của Lăng Vận Nhi!
Lăng Thăng Long vui mừng: "Chính là cô ta?"
"Là cô ta!"
Lăng Yên cười gật đầu: "Ông cố, nhiệm vụ của cháu đã hoàn thành, cháu đi tìm Tiểu Thiên chơi đây".