Diệp Bắc Minh dẫn Chu Hoàng tới một khách sạn chuẩn bị ở lại.
Ông chủ khách sạn vội vàng sơ tán tất cả khách khứa: "Cậu Diệp, từ giờ trở đi cậu muốn ở bao lâu cũng được!"
"Cũng không cần tốn bất kỳ đồng tiền nào, cậu có yêu cầu gì cứ nói với tôi là được".
"Nhất định tôi sẽ cố hết sức thỏa mãn cậu!"
Nói xong liền bảo lễ tân đưa Diệp Bắc Minh đến căn phòng tốt nhất.
Diệp Bắc Minh mở miệng: "Chờ một chút!"
Ông chủ khách sạn cung kính hỏi: "Cậu Diệp có gì muốn phân phó?"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Tôi và ông vốn không quen biết, ông có mục đích gì?"
"Ông ta không có mục đích gì cả!"
Một giọng nói truyền đến, Đỗ Băng Nhược dẫn Cổ lão đi vào khách sạn: "Còn không mau quỳ xuống!"
Cổ lão chằng chịt vết thương, mặt xám như tro quỳ rạp xuống đất: "Cậu Diệp, Cổ Cư Nhân biết sai rồi!"
"Tôi nguyện tự cắt đứt một tay, cầu xin cậu Diệp tha thứ!"
Sau đó ông ta cầm lấy một thanh đao gãy, lưu loát chém rụng một cánh tay.
Đỗ Băng Nhược tiến lên: "Anh Diệp, tôi rất xin lỗi anh, lời mà Cổ Cư Nhân truyền lại căn bản không phải ý của tôi".
"Tôi chỉ muốn mời anh đến nhà họ Đỗ làm khách, nếu anh từ chối, chúng tôi tuyệt đối sẽ không cưỡng ép!"
"Là Cổ Cư Nhân mượn lực lượng của nhà họ Đỗ, mới nói ra mấy lời đó với anh!"
"Băng Nhược ở đây xin lỗi anh!"
Cô ta khẽ khom người, vô cùng chân thành tha thiết.
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: "Vào lúc tôi ra tay với ông ta, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi".
"Diệp Bắc Minh tôi không phải người thù dai!"
Người có thù oán với anh, anh sẽ trả lại ngay tại chỗ.
Cổ Cư Nhân nghe thấy lời này thì suýt nữa phun ra một ngụm máu!
Mẹ nó sao không nói sớm!
Cánh tay của lão phu!
Đỗ Băng Nhược sững sờ, có chút vui vẻ: "Anh Diệp không trách tội tôi ư?"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Cô có tội gì?"
Đỗ Băng Nhược cười khúc khích, vui vẻ như một đứa trẻ.
Cô ta liên tục gật đầu: "Tốt, tốt, tốt! Cảm ơn anh Diệp!"
Nếu như để những người đàn ông khác ở vùng đất Nhật Lạc nhìn thấy, nhất định sẽ ghen ghét đến chết!
Đỗ Băng Nhược đã bao giờ mỉm cười như vậy đâu?
Chu Hoàng có chút buồn bực, vội vàng xen vào: "Anh Diệp, chúng ta đi đường năm ngày rồi, chắc anh cũng đã mệt mỏi rồi đúng không?"
"Tôi sẽ hầu hạ anh nghỉ ngơi!"
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát: "Không cần, tự tôi đi nghỉ ngơi là được".
Anh bảo người ta dẫn mình về phòng.
Chỉ còn lại mấy người Chu Hoàng và Đỗ Băng Nhược ở lại tại chỗ.
Đỗ Băng Nhược mỉm cười: "Cô Chu Hoàng, tôi biết cô, cô là con gái của gia chủ nhà họ Chu gia tộc Thượng Cổ!"
"Tôi rất hiếu kì, cô và anh Diệp có quan hệ gì?"
Chu Hoàng cười lạnh một tiếng: "Hừ, cô nam quả nữ đi cùng với nhau, quan hệ thế nào cô không nhìn ra được sao?"
"Hai người... Là quan hệ người yêu?"
Đôi mắt đẹp của Đỗ Băng Nhược khẽ nhúc nhích: "Vậy vì sao cô vẫn gọi anh ấy là anh Diệp?"
"Có liên quan gì tới cô?"
Chu Hoàng lười giải thích, để Đỗ Băng Nhược hiểu lầm càng tốt hơn.
Cô ta đi thẳng đến phòng của Diệp Bắc Minh.
Đỗ Băng Nhược chớp chớp mắt: "Cổ lão, cho ông một cơ hội lấy công chuộc tội".
"Vâng, tiểu thư".
Cổ Cư Nhân liền vội vàng gật đầu.
"Nhìn chằm chằm phòng của bọn họ, xem có phải tối nay bọn họ ở cùng với nhau không".
Đỗ Băng Nhược quay người rời đi.
"Rõ!"
...
Trong phòng, Diệp Bắc Minh ngồi xếp bằng.
Chăn Thiên Tàm Ti, giường gỗ lim.
Dụng cụ bằng đồng cổ, còn có tranh chữ của danh nhân.
Đây là một căn phòng lớn có tổng cộng ba phòng nhỏ.
Bố trí cực kỳ có phong cách.
Điều khiến người ta cảm thấy bất ngờ chính là Chu Hoàng đột hiên bưng một chậu nước nóng đi tới: "Anh Diệp, mấy ngày đi đường anh mệt lắm rồi đúng không?"
"Tôi lấy nước nóng rửa chân cho anh nhé?"
Diệp Bắc Minh có chút choáng váng: "Cô Chu có thân phận tôn quý, vì sao lại muốn làm loại chuyện này?"
Chu Hoàng chân thành nói: "Anh Diệp chữa khỏi thương thế cho bố tôi, có thể nói là có ơn cứu mạng với gia đình chúng tôi!"
Diệp Bắc Minh có chút do dự: "Chuyện này..."
Chu Hoàng vội vàng giải thích: "Tôi không có ý gì khác, khi còn bé tôi cũng từng rửa chân cho bố rồi!"
Rửa chân cho bố?
Cô coi tôi là bố cô sao?
Chu Hoàng cũng phát hiện ra câu nói này có vấn đề.
Gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ lên!
Cô ta vội vàng giải thích: "Anh Diệp, tôi không có ý đó".
"Tôi không coi anh thành bố mình, chỉ là..."
"Chỉ là... Chỉ là... Ờm, tôi chỉ muốn báo đáp anh đã cứu bố tôi, cho nên mới..."
Chu Hoàng càng nói càng gấp, cuối cùng còn biến thành nói lắp!
Cô ta gấp gáp dậm chân: "Tôi... Ai nha, dù sao không phải có ý đó!"
"Được rồi, cô không cần giải thích".
Diệp Bắc Minh duỗi hai chân ra, ngồi ở trên giường: "Cô cứ tùy ý".