Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ lạnh một tiếng: "Cậu tự xem trước xem trên giấy viết cái gì đi rồi hẵng nói, nó không hề kém hơn một bản võ kỹ cấp Thánh đâu!"
"Ồ?"
Diệp Bắc Minh lập tức hứng thú.
Anh cầm lên xem xét, con ngươi lập tức co rụt lại: "A! Phương pháp luyện chế Lôi Bạo Châu?"
Diệp Bắc Minh vô cùng kích động: "Phần thưởng này cũng quá lớn đi!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kiêu ngạo nói: "Còn cảm thấy bản tháp hẹp hòi sao?"
"Ha ha ha ha!"
Diệp Bắc Minh cười to: "Rất hào phóng!"
Anh tiếp tục tiến vào tầng thứ 22.
Trên mặt phẳng nhỏ phía trước, một bản võ kỹ xuất hiện ở trước mắt anh.
Anh cầm lên xem xét: "Ảnh Thuấn? Võ kỹ cấp Vương?"
"Như hình với bóng, tốc độ như bóng?"
"So sánh với tốc độ của lôi ảnh trùng trùng thì như thế nào?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười một tiếng: "Lôi ảnh trùng trùng gây ra động tĩnh quá lớn, mỗi lần sử dụng đều có lôi điện xuất hiện!"
"Ảnh Thuấn lại khác!"
"Là sao?", Diệp Bắc Minh hiếu kì.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: "Giải thích với cậu thế này đi, con người có bóng đúng không?"
"Chỉ cần cậu có động tác gì, cái bóng cùa cậu sẽ gần như đồng thời làm ra động tác như thế!"
"Ảnh Thuấn chính là như thế, lúc cậu sử dụng Ảnh Thuấn sẽ có được tốc độ giống cái bóng!"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Cũng không tệ lắm".
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận nói ra: "Nhóc con, cái này mà là cũng không tệ lắm?"
"Ảnh Thuấn có thể tiêu diệt chín mươi chín phần trăm thân pháp ở Đại Lục Chân Võ!"
"Nhóc con, cậu được tiện nghi còn khoe mẽ đúng không?"
Diệp Bắc Minh cười nói: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tôi cảm thấy ông đã thay đổi rồi".
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sững sờ: "Tôi thay đổi?"
"Không sai!"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Ban đầu lúc quen biết ông, giọng điệu của ông giống y như một cái máy vậy".
"Về sau, giọng điệu của ông đã bắt đầu có dao động".
"Bây giờ đã biết vui sướng giận buồn, đơn giản là giống y như một người sống vậy".
"Nếu như không phải tôi biết ông là tháp linh, chắc chắn tôi sẽ cho rằng ông là một người sống sờ sờ đang đối thoại cùng tôi".
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc.
Không trả lời.
Sau một lát vẫn không có âm thanh gì.
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Ông làm sao cậy?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở dài một tiếng: "Có đôi khi có tính người chưa chắc đã là chuyện tốt".
"Tôi lại hy vọng tôi mãi mãi chỉ là một tháp linh!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Có ý gì?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười một tiếng: "Đợi đến khi cậu hoàn toàn tiến vào top 10 ký chủ các đời của bản tháp rồi nói sau!"
"Bây giờ cậu mới chỉ xếp thứ 28 trong bảng xếp hạng tố chất tổng hợp của ký chủ các đời của bản tháp, không đáng kể chút nào!"
Diệp Bắc Minh nhíu chặt mày lại: "Chẳng lẽ như thế vẫn chưa đủ sao?"
"Đương nhiên là chưa đủ!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẳng định: "Tôi có thể nói cho cậu biết, chỉ có người nằm trong top 10 ký chủ các đời của bản tháp".
"Mới có một chút tư cách tiếp xúc với bản nguyên thế giới!"
"Nếu như cậu không có cách nào tiến vào top 10, tôi cho cậu biết quá nhiều thứ như thế, cậu cũng không thể hiểu được".
Lần này đến lượt Diệp Bắc Minh trầm mặc.
Anh cho là anh đã đủ nghịch thiên rồi!
Không nghĩ tới thế mà còn có 27 người nữa còn nghịch thiên hơn anh sao?
Diệp Bắc Minh hỏi: "Ký chủ xếp hạng nhất trong lịch sử thì sao?"
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút thê lương: "Người đó... đó là một người từ rất xa xưa, chúng tôi đã từng là đồng bạn tốt nhất!"
"Cũng là người đó sáng tạo ra tôi, chỉ tiếc người đó cũng thất bại".
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Thất bại cái gì?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không chịu nhiều lời: "Bây giờ nói với cậu những thứ vô dụng này, cậu sẽ không hiểu được".
Diệp Bắc Minh như có điều suy nghĩ, tiến vào tầng thứ hai mươi ba.
...
"Anh Diệp, đã rửa xong rồi".
Chu Hoàng lau sạch chân của Diệp Bắc Minh: "Tất của anh bị rách rồi, tôi khâu lại cho anh nhé?"
"Anh không nói lời nào, tôi sẽ coi như là anh đã đồng ý rồi nha".
Chu Hoàng nhanh chóng cầm tất của Diệp Bắc Minh đi ra ngoài.
Sau đó ôm chặt vào trong lòng giống như một tên trộm, trái tim nhỏ cuồng loạn đập thình thịch!
Sau một lát.
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh không đuổi theo, Chu Hoàng mới thở dài một hơi.
Cô ta cúi đầu nhìn chiếc tất trong lòng, mùi hương trên người Diệp Bắc Minh truyền đến.
Hai chân cô ta như nhũn ra.
Gương mặt xinh đẹp của cô ta càng ngày càng nóng bỏng.
Trong đầu không tự chủ được hiện ra hình ảnh Diệp Bắc Minh và Hạ Nhược Tuyết!
Cô ta cắn răng một cái, nhét chiếc tất vào trong quần áo.
"Ưm~"
...
Tầng thứ 23 của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
"Dị Hỏa Quyết? Đẳng cấp: Không!"
Anh lật ra xem xét, bên trong lại là trọn bộ cách sử dụng dị hỏa.
"Lửa có thể hóa thành ma thú? Cắn nuốt tất cả!"
"Lửa có thể hóa thành kiếm sắc? Chém giết kẻ địch!"
"Lửa có thể hóa thành ngân châm? Trị bệnh cứu người?"
"Lửa có thể..."
Diệp Bắc Minh xem ghi chép trong sách, con ngươi điên cuồng co vào!
Trong lòng của anh bị chấn động mạnh.
Đây là thứ anh học được từ sư phụ thứ 99!
Giờ phút này, Diệp Bắc Minh dường như đã hiểu ra, cứ như là ngộ được vậy.
Sau khi anh xem xong liền khép Dị Hỏa Quyết lại: "Không ngờ thế mà lửa còn có nhiều tác dụng như vậy?"
"Hóa thành ma thú, hóa thành kiếm sắc, hóa thành ngân châm?"
Diệp Bắc Minh thu hồi Dị Hỏa Quyết, trong mắt bộc phát ra ánh sáng trước nay chưa từng có!
Anh nhìn về phía tầng thứ 24: "Còn có điều bất ngờ gì đang chờ tôi đây?"
Anh bước ra một bước, đi đến trước cổng chính vào tầng 24.
Đẩy cửa vào!
Trong tầng 24 toàn là hỗn độn.
Không có mặt phẳng gì cả, càng không có mấy thứ như bí tịch.
Chỉ có một tấm bia đá vô cùng cổ xưa!
Phía trên khắc lít nha lít nhít mấy chục ngàn chữ.