Lãnh Vô Thần cũng trở nên căng thẳng: “Cho hỏi tên tuổi của tiền bối được không ạ?”
Thần Vương đỉnh phong!
Cao hơn bọn họ cả một cảnh giới nhỏ!
Chắc chắn không thể là một người không tên không tuổi ở vùng đất Nhật Lạc này!
Lúc này, một người khác lao đến với tốc độ rất nhanh.
Kẻ đó giống Diệp Bắc Minh dưới lớp mặt nạ như đúc, cầm thanh kiếm Đoạn Long trong tay!
Vẻ mặt lạnh như băng!
Đó là do hình nộm biến thành!
Lăng Vận Nhi dùng hết sức hét to: “Anh Diệp! Anh mau chạy đi! Anh mau chạy đi!"
“Lăng Yên bày ra thiên la địa võng trong này, có cả hai Thần Vương hậu kỳ, bọn họ muốn giết anh!”
“Chạy đi! Anh mau chạy đi!”
Lăng Yên lạnh lẽo quay đầu lại: “Đúng là cô có vấn đề!”
Đưa tay, bóp lấy cổ họng Lăng Vận Nhi: “Nếu cô không có giá trị sử dụng thì cái cổ này đã bị bóp nát rồi!”
Giơ chân giẫm lên bụng Lăng Vận Nhi.
Với sự điều khiển của Diệp Bắc Minh, hình nộm lên tiếng: “Buông cô ấy ra, nếu không, chết!”
Đôi mắt Lăng Yên đỏ bừng: “Diệp Bắc Minh, mày giết em trai Lăng Thiên của tao, còn treo thường đuổi giết người nhà họ Lăng, mày mới là kẻ đáng chết nhất!”
“Giết!”
Hình nộm quát lên một tiếng thật lớn.
Sau lưng, màu máu ngập trời!
Hình Huyết Long hiện lên, cầm kiếm Đoạn Long trong tay giết về phía Lăng Yên!
Ánh mắt Ngạo Cửu Thiên và Lãnh Vô Thần chợt tối, đang định ra tay.
Đột nhiên.
Âm thanh khàn khàn chợt vang lên.
“Lão già này có cho phép mày ra tay hửm? Chết đi!”
Diệp Bắc Minh giơ tay đánh vào hình nộm!
Bốp!
Hình nộm hóa thành dáng vẻ của anh nhanh chóng nổ tung, hóa thành một đám mây máu!
Biến mất!
Chỉ còn một thanh kiếm Đoạn Long rơi dưới đất!
“Chỉ…”
“Chỉ thế là chết rồi?"
Lăng Yên, Ngạo Cửu Thiên, Lãnh Vô Thần đều ngơ ngác đứng yên tại chỗ.