Lăng Vận Nhi kêu thảm một tiếng, con ngươi đỏ bừng: “A! Ông giết anh Diệp! Là ông giết anh Diệp!”
“Tôi phải báo thù cho anh ấy!”
Cô ấy đứng dậy khỏi mặt đất, trở tay, trong tay xuất hiện một thanh kiếm dài!
Đâm tới Diệp Bắc Minh.
Lăng Yên sợ tới mức gầm lên: “Lăng Vận Nhi, mẹ nó cô điên rồi hả?”
“Cô lại dám ra tay với tiền bối ư? Dừng tay lại cho tôi!"
Đang định ngăn cản Lăng Vận Nhi.
“Hửm?”
Ánh mắt lạnh như băng của Diệp Bắc Minh đã đảo qua.
Lăng Yên sợ tới mức dừng tay, Diệp Bắc Minh lại cười lớn một tiếng: “Cô muốn báo thù cho tên đó hả?”
Hơi thở chết chóc bao trùm lấy Lăng Vận Nhi, cơ thể mềm mại của cô ấy run run.
Cắn chặt răng, tuyệt vọng nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp chết rồi, tôi phải báo thù cho anh ấy!”
Diệp Bắc Minh nhe răng cười một tiếng: “Cô không sợ chết hả?”
Con ngươi Lăng Vận Nhi đỏ bừng: “Dù có phải đánh đổi cả mạng sống cũng chỉ khiến ông mất đi một sợi lông thì tôi cũng phải ra tay!”
Nhanh chóng vọt tới trước mặt Diệp Bắc Minh, đâm một kiếm!
Diệp Bắc Minh cười to: “Ha ha, cô gái nhỏ này khá thú vị, lão thích!”
Giơ tay bắt lấy thanh kiếm, dùng sức gập lại.
“Keng!”, một tiếng giòn tan, kiếm đã gãy đôi!
Ma khí màu đen tuôn trào, bao trùm lấy Lăng Vận Nhi.
Lăng Yên nóng nảy: “Tiền bối, người này có một nhiệm vụ rất quan trọng ở nhà họ Lăng!”
“Nếu tiền bối thích, tôi có thể dẫn đến cho tiền bối mười người khác, à không, một trăm cô gái khác còn hấp dẫn hơn nhiều!”
Bốp!
Diệp Bắc Minh tát một cái, Lăng Yên văng xa mấy trăm mét.
Bị thương nặng, suýt chút nữa chết tươi!
Âm thanh lạnh như băng vang lên: “Lão già này đã muốn làm, thì đừng có ý kiến, hiểu chưa?”
Lăng Yên hoảng sợ run rẩy: “Tôi biết rồi, tiền bối…”
Con ngươi dưới lớp mặt nạ của Diệp Bắc Minh lạnh như băng, nhìn thoáng qua Ngạo Cửu Thiên và Lãnh Vô Thần: “Hai người cùng với mười bảy Thánh Chủ trong tối kia cút hết đi!”
Ngạo Cửu Thiên và Lãnh Vô Thần sợ run!
Sao người này biết trong tối còn mười bảy Thánh Chủ đang mai phục?
Lão già này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
“Rõ, chúng tôi sẽ cút đi ngay!”
Lăng Yên, Ngạo Cửu Thiên, Lãnh Vô Thần không dám do dự.
Mười bảy Thánh Chủ trong bóng tối đều xuất hiện, cùng nhau cuốn gói rời đi.
Một hơi phóng đi hơn mười dặm mới dừng lại.
Lãnh Vô Thần nuốt nước bọt một cái: “Mẹ nó, lão già đó là loại gì thế không biết?”
“Sao tôi nhìn vào ánh mắt ông ta lại có cảm giác như đang nhìn thẳng vào mặt thần chết vậy?”
Ngạo Cửu Thiên cũng gật đầu đồng ý: “Không sai, cảm giác nguy hiểm và hơi thở đó không phải là giả!”
“Với lại ông có nhìn thấy không? Khi nãy lúc ông ta ra tay, có hơi thở của cả Ma tộc!”
Lãnh Vô Thần hít sâu một hơi: “Chẳng lẽ là ma thú tu thành hình người?”
Ngạo Cửu Thiên quay đầu nhìn sang hướng Ma Quật: “Đừng đoán nữa, dù sao Diệp Bắc Minh cũng đã chết rồi!”
“Thù của con tôi đã báo, còn việc lão gì kia là ai thì tôi không có hứng thú!”
Lãnh Vô Thần thở dài một tiếng: “Chỉ tiếc thanh kiếm Long Đồ kia thôi!”
…
Mười lăm phút sau, bán kính trăm dặm xung quanh không còn một bóng người.
Diệp Bắc Minh mới gỡ bỏ giam cầm trên người Lăng Vận Nhi!
Lăng Vận Nhi lập tức lấy ra một con dao găm trong nhẫn trữ vật, đâm vào cổ họng Diệp Bắc Minh!
Keng!
Diệp Bắc Minh bắt được con dao: “Vận Nhi, cô giết luôn cả tôi đấy hả?”
Cơ thể Lăng Vận Nhi chợt run lên, gương mặt tái nhợt bỗng đầy lửa giận: “Tôi không cho ông bắt chước giọng của anh Diệp!”
“Bắt chước? Tôi mà cũng phải bắt chước hả?”
Diệp Bắc Minh cười.
Tiện tay gỡ mặt nạ!
Gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt.
Lăng Vận Nhi ngây người, đôi mắt xinh đẹp trợn trừng, vẻ mặt không dám tin nhìn anh: “Anh… Anh Diệp?”
“Ông là anh Diệp thật hả?”
“Sao lại như thế được?”
“Sao lại như thế được? Xảy ra chuyện gì thế này?”
“Lúc nãy anh Diệp mới bị ông giết mà?”
“Không đúng, nếu anh Diệp chết rồi thì sao ông lại giống anh ấy như đúc được?”
Lăng Vận Nhi không thể hiểu nổi!
Diệp Bắc Minh cười: “Chỉ là một số thủ đoạn thôi mà, không tin cô cứ xem”.
Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu, hình nộm lại ngưng tụ!
Từ hư không xuất hiện trước mặt hai người.
Giống hệt với Diệp Bắc Minh!
“Hai anh Diệp?”
Lăng Vận Nhi há miệng, chắc có thể nhét cả quả cà rốt vào.
Diệp Bắc Minh giơ tay đánh nát hình nộm!
Lăng Vận Nhi hét lên: “Ồ? Anh Diệp, thì ra lúc nãy anh chỉ giả chết thôi, đúng là anh rồi!”