Lăng Vận Nhi ngay lập tức nhào vào trong ngực Diệp Bắc Minh.
Hai tay cô ta ôm cổ anh, hai chân quấn lấy eo anh.
Diệp Bắc Minh vỗ nhẹ lên bả vai cô ta: "Được rồi, giờ không sao..."
Đột nhiên.
Gào rống!
Một tiếng rồng ngâm truyền đến.
Trong Ma Quật, cuồng phong gào thét, Lăng Vận Nhi dọa sợ, không dám buông Diệp Bắc Minh ra.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc, âm thanh này truyền từ dưới đất lên!"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, nhìn những hang động sâu không thấy đáy kia: "Phía dưới này thật sự có một con rồng sao?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: "Là thật hay giả, cậu đi xuống xem một lần sẽ biết".
"Được!"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
An ủi Lăng Vận Nhi vài câu, cô ta mới lưu luyến buông tay ra.
Diệp Bắc Minh nói ra kế hoạch của mình, anh muốn đi vào trong Ma Quật.
Lăng Vận Nhi vội vàng mở miệng, sợ Diệp Bắc Minh bỏ rơi cô ta: "Diệp đại ca, tôi cũng muốn đi!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Rốt cuộc chính tôi cũng không biết bên dưới có thứ gì".
"Có lẽ sẽ vô cùng nguy hiểm, một mình tôi xuống dưới còn có thể tự bảo vệ!"
"Nếu như dẫn theo cả cô đi, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm".
Đôi mắt Lăng Vận Nhi đỏ lên: "Chẳng lẽ Diệp đại ca muốn bỏ lại tôi sao?"
"Vận Nhi sẽ không làm liên lụy đến Diệp đại ca, nếu có nguy hiểm, Diệp đại ca có thể trực tiếp vứt bỏ tôi!"
Diệp Bắc Minh không nói nhiều nữa.
Để cô ta tại đây cũng không thực tế!
Anh quay người, nửa ngồi xổm: "Lên đây đi".
"Ừm".
Lăng Vận Nhi nở nụ cười xinh đẹp, vui vẻ nhảy lên lưng Diệp Bắc Minh.
Hai khối mềm mại ép xuống!
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, quyết đoán nhảy vào trong Ma Quật.
Nhanh chóng rơi xuống!
Vù vù vù!
Cuồng phong gào thét bên tai.
Bọn họ rơi xuống vài trăm mét mới chạm đến nền đất.
Đây là một hang động lớn, xung quanh có mười mấy lối đi dẫn đến các hướng khác nhau!
Diệp Bắc Minh lựa chọn một con đường, đi vài trăm mét.
Lại xuất hiện thêm một hang động, vẫn có mười mấy lối đi!
Lặp lại như thế mấy lần, khung cảnh vẫn na ná nhau.
Điểm khác biệt duy nhất là trong một vài lối đi có xác chết của con người.
Bọn họ sớm đã chết đi từ lâu.
Lăng Vận Nhi hỏi: "Diệp đại ca, nơi này trông như một mê cung vậy, có phải chúng ta lạc đường rồi không?"
"Khụ khụ..."
Diệp Bắc Minh hơi xấu hổ: "Hình như thế".
Anh lập tức truyền âm: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông biết làm thế nào tìm được vị trí của nguồn tiếng động không?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhả ra ba chữ: "Tìm không thấy!"
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co quắp: "Ông cũng đủ dứt khoát!"
"Dùng thần niệm của ông cũng không được sao?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Địa hình nơi này rất đặc biệt, có thể ngăn trở thần niệm thăm dò".
"Cho nên, chỉ đành dựa vào chính cậu".
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Lăng Vận Nhi chợt lên tiếng: "Diệp đại ca, có lẽ tôi có cách đấy!"
...
...
"Thật á?"
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ.
Lăng Vận Nhi gật gật đầu: "Vừa rồi tôi cảm thấy những hang động này rất giống nhau".
"Hơn nữa, dưới đất có gió thổi lên, chỉ là gió quá nhỏ, không chú ý thì hoàn toàn không cảm giác được".
"Chỉ cần chúng ta vẫn luôn đi theo hướng gió, chẳng phải có thể đi đến chỗ sâu nhất sao?"
Nói xong.
...
Cô ta rút ra một sợi tóc đen, đặt vuông góc với mặt đất giữa không trung.
Mắt thường không cảm nhận được có gió thổi qua.
Tóc đen của Lăng Vận Nhi nhẹ lắc lư, cô ta tự tin chỉ vào một phương hướng: "Diệp đại ca, bên này".
Diệp Bắc Minh cười nói: "Xem ra tôi dẫn cô xuống dưới không phải là lựa chọn sai lầm!"
"Đó là đương nhiên rồi, chúng ta đi thôi".
Lăng Vận Nhi xông lên phía trước.
Hai người mới bước đi được tầm chục mét.
Vèo!
Hai bóng đen đột nhiên nhào lên, đáng úp về phía Lăng Vận Nhi đi đầu.
Diệp Bắc Minh ra tay trong chớp mắt, ngăn cản trước người Lăng Vận Nhi.
Kiếm Đoạn Long chém xuống!
Phụt! Phụt!
Hai thi thể rơi xuống, hóa ra là hai con ma nhện màu đen có đường kính một mét!
Dòng máu đen đúa của ma nhện chảy ra, mặt đất bốc lên khói xanh, rõ ràng có độc.
Gương mặt xinh đẹp của Lăng Vận Nhi tái nhợt: "Diệp đại ca, đây là ma thú ư?"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Khó trách trên đường tới đây có rất nhiều hài cốt, giờ có thể giải thích rõ ràng rồi".
"Trong hang động này có ma thú sinh sống, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh lén!"
"Vận Nhi, cẩn thận".
"Ừm".
Lăng Vận Nhi nghe lời gật đầu.
Cô ta tránh sau lưng Diệp Bắc Minh, nắm lấy cánh tay anh.
Hai người tiếp tục đi tới, thêm được vài trăm mét.
Một con mãng xà to lớn mở rộng mồm máu xông đến, mùi máu tanh theo gió ập vào mặt!
Diệp Bắc Minh thuận tay cho nó một kiếm, mãng xà bị chém thành hai nửa!
Anh tiến lên kiểm tra, nhướng mày nói: "Giống với ma nhện vừa rồi, đều có hơi thở của ma thú cấp mười một, nhưng không có ma thú tinh hạch?"
Mặc dù kỳ quặc, nhưng anh không tìm hiểu đến cùng.
Hai người tiếp tục đi tới, lối đi càng ngày càng ít.
Rốt cuộc, chỉ còn con đường cuối cùng, đi thông đến sâu dưới lòng đất!
Trong khoảnh khắc hai người đi ra khỏi lối đi, tầm mắt mở rộng và sáng sủa hơn.
Họ xuất hiện bên trong một không gian siêu lớn.
Con ngươi Diệp Bắc Minh co rụt lại: "Trời! Đây là..."
...
Vùng đất Nhật Lạc, trong một tòa cung điện xa hoa.
Người đàn ông mặc chiến giáp quỳ trên mặt đất!
Trên ngai vàng, cô gái tuyệt đẹp kia nghe xong thì chợt gào thét: "Tiểu sư đệ của tôi chết rồi? Cậu biết lấy tiểu sư đệ của tôi ra đùa giỡn sẽ có hậu quả gì không?"
Hơi thở tử vong đánh tới.
Người đàn ông mặc chiến giáp nơm nớp lo sợ: "Chủ nhân, thuộc hạ không dám lừa gạt!"
"Hết thảy đều do thuộc hạ tận mắt nhìn thấy!"
"Đây là cạm bẫy của nhà họ Lăng!"
"Mấy người Ngạo Cửu Thiên, Lãnh Vô Thần chuẩn bị ra tay, nhưng không có cơ hội!"
"Cuối cùng, anh Diệp bị một lão giả đeo mặt nạ một tát chụp chết..."