Lãnh Nguyệt và Sát Chủ ngây người: "Sự sống của chúng ta đã sắp khô kiệt, Quỷ Môn Thập Tam Châm không cứu được chúng ta". Diệp Bắc Minh vô cùng tự tin: "Ai nói tôi sẽ dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm?" "Dì Nguyệt, Sát tiền bối, Nhược Tuyết, mọi người hãy đi theo tôi!" "Được!" Mặc dù ba người còn vô cùng khó hiểu. Nhưng vẫn đi theo Diệp Bắc Minh vào một căn phòng. Diệp Bắc Minh cũng không có dông dài, trực tiếp lấy ra ba giọt máu rồng: "Há miệng, nuốt vào!" Một lực lượng sinh mệnh cường đại đánh úp lại. Giống như là sóng thần! "Đây là?" Lãnh Nguyệt và Sát Chủ biến sắc. Khuôn mặt Hạ Nhược Tuyết đỏ bừng: "Bắc Minh, đây là cái gì?" "Sao em vừa ngửi mùi của nó đã cảm thấy khí huyết cả người sôi trào vậy?" Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: "Máu rồng!" "Máu rồng?!" Lãnh Nguyệt và Sát Chủ kinh ngạc hô lên một tiếng, bịt chặt miệng lại. Hạ Nhược Tuyết vô cùng khó hiểu: "Máu rồng? Là máu của loại sinh vật trong tưởng tượng - rồng đó ư?" "Đúng vậy". Diệp Bắc Minh gật đầu. "A!" Lãnh Nguyệt và Sát Chủ nhìn nhau, hít một hơi lạnh. Lãnh Nguyệt kích động hỏi: "Minh Nhi, sao cháu lại có thứ nghịch thiên ày?" "Minh Nhi, đó thật sự là máu rồng sao? Cậu lấy từ đâu ra vậy?", Sát Chủ nghiêm túc nhìn anh. Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Dì Nguyệt, Sát tiền bối, hai người đừng hỏi nữa". "Hai người dùng máu rồng có thể khiến tất cả thương thế khôi phục như cũ!" "Nhược Tuyết, đan điền của em cũng có thể dựng lại, có thể tiếp tục tu võ ". Hạ Nhược Tuyết ngây người: "Hả?" "Sao lại thế?" Lãnh Nguyệt hít sâu một hơi: "Rồng là một loại thần thú, trong truyền thuyết cho dù ở thời cổ đại, Đại Lục Chân Võ cũng không có mấy con rồng!" "Truyền thuyết nói máu rồng có thể hồi sinh người chết, đắp lại xương thịt, còn quý giá hơn bất cứ dược liệu gì!" "Một giọt máu rồng quả thật có thể cứu một mạng sống!" Lãnh Nguyệt lắc đầu: "Minh Nhi, cái này rất quý trọng!" "Cháu..." Vèo! Diệp Bắc Minh cong ngón tay bắn ra, máu rồng trực tiếp bắn vào trong miệng Lãnh Nguyệt. "Minh Nhi, cậu đang làm...", Sát Chủ vừa mở miệng. Một giọt máu rồng khác cũng bay vào trong miệng bà ta. Ầm! Một loại lực lượng sinh mệnh khủng bố bùng nổ trong cơ thể hai người. Rất nhanh Diệp Bắc Minh đã nói: "Dì Nguyệt, Sát tiền bối, hai người cũng đừng lãng phí thời gian tôi đi cứu các sư tỷ chứ!" "Hai người cứ hấp thu máu rồng thật tốt đi!" "Nói không chừng có thể cải tạo thân thể một chút, tôi phải đi cứu các sư tỷ đây!" Nói xong, Diệp Bắc Minh nhìn về phía Hạ Nhược Tuyết: "Nhược Tuyết, há miệng!" Khuôn mặt Hạ Nhược Tuyết đỏ lên, trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh một cái. Cô ấy nghe lời há cái miệng nhỏ nhắn ra, một giọt máu rồng bắn vào! Diệp Bắc Minh xoay người đi, đóng cửa lại. Ngay sau đó. Ba người Lãnh Nguyệt, Sát Chủ, Hạ Nhược Tuyết đồng thời cảm giác thân thể mình như giống như đang thiêu đốt! Hoặc có thể nói là thân thể đã bốc cháy lên. Dưới lực đánh sâu cường đại của máu rồng, quần áo trên người ba người trong nháy mắt đã bị ngọn lửa đốt thành tro! Sắc mặt Lãnh Nguyệt biến đổi: "Nguy rồi, Minh Nhi không biết máu rồng sẽ thiêu hủy quần áo..." Sát Chủ cười khúc khích: "Ha ha, vậy cậu ấy có phúc rồi". Giờ phút này, Diệp Bắc Minh đẩy cửa phòng ra. Năm sư tỷ Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh, Khương Tử Cơ nằm ở trên giường. Giống như đang ngủ vậy! Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi: "Sư tỷ, em đã trở về!" Diệp Bắc Minh tiến lên, nhìn thoáng qua năm sư tỷ thật sâu. Ngay sau đó, anh lấy máu rồng ra. Tách mở đôi môi đỏ thắm của năm người ra, đưa máu rồng vào trong đó! Sau một lát, khí tức trên người năm sư tỷ biến đổi. Một lực lượng cường đại thiêu đốt, trên người năm người loé ra ánh sáng vô cùng chói mắt. Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con, cậu còn đang chờ cái gì nữa!" "Mau hấp thu số mệnh trên người bọn họ đi!" Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Sao lại thế?" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nóng nảy: "Các cô ấy là nữ thiên tài, bởi vì bị thương cho nên số mệnh tiết ra ngoài, bảo vệ các cô ấy không bị thương hại". "Bây giờ máu rồng đang chữa trị thân thể các cô ấy, những số mệnh đó sắp tiêu tán rồi!" "Không có thời gian giải thích đâu, cậu mau hấp thu nhanh lên!" "Được!", ánh mắt Diệp Bắc Minh sáng ngời. Anh khoanh chân ngồi ở bên giường. Hấp thu số mệnh! Trong phút chốc, vô số ánh sáng ngọc bay ra từ trong cơ thể mấy người Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh, Khương Tử Cơ. Lập tức chui vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh. Cả người Diệp Bắc Minh chấn động mạnh! Thân thể được tẩy rửa, chịu đựng vô số chỗ tốt! Ngay sau đó, anh liền tiến vào đến một loại trạng thái huyền ảo. Cùng lúc đó, quần áo trên người đám người Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh, Khương Tử Cơ cũng bốc cháy lên! Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhìn thấy tình huống không ổn: "Đậu má, cái gì không nên xem bản tháp cũng không thể xem!" "Tên nhóc này chẳng biết để ý gì cả!" "Cắt đứt liên hệ!" Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục biến mất. ... Gia tộc Thượng Cổ, ở cửa lớn nhà họ Chu. Chu Hoàng và Chu Hiếu Thiên dẫn theo một đám nhân vật nhà họ Chu yên lặng cùng đợi. Sau một lát, một lão già mặc áo bào đen và một người đàn ông trẻ tuổi đi tới. Người đàn ông trẻ tuổi là cảnh giới Thánh Chủ trung kỳ! Lão già kia căn bản không nhìn ra cảnh giới! "Anh Dạ!" Chu Hoàng chạy về phía người đàn ông trẻ tuổi. Hiển nhiên Dạ Thánh Quân có chút bất ngờ: "Làm sao vậy, em gái Hoàng Nhi?" Ba năm trước, Chu Hoàng còn vô cùng lạnh lùng với hắn ta.