Sao hôm nay đột nhiên lại thay đổi ra mặt như vậy?
Chu Hoàng thản nhiên cười: "Lâu không gặp như vậy, đương nhiên là người ta nhớ anh rồi".
"Ai biết được ba năm mà anh cũng không liên hệ với người ta, xem ra thật sự không để người ta ở trong lòng!"
Dạ Thánh Quân vội vàng giải thích: "Hoàng Nhi, ba năm này anh đều đi theo sư phụ tu võ!"
"Thật sự là không thể phân thân ra được, à đúng rồi, anh giới thiệu một chút!"
"Vị này chính là sư phụ của anh, Nam Cung Chính, đến từ Đại Lục Thượng Cổ!"
Tất cả đám người nhà họ Chu đều chấn động!
Đại Lục Thượng Cổ?
Chu Hiếu Thiên lại nhìn Nam Cung Chính một cái, giống như là nhìn một cái vực sâu vậy!
Sâu không lường được!
"Sư phụ, đây là em gái Chu Hoàng, trước đây bọn con từng cùng nhau tập võ!"
"Vị này chính là chú Chu Hiếu Thiên, người đứng đầu nhà họ Chu bây giờ".
Dạ Thánh Quân giới thiệu.
Chu Hiếu Thiên tiến lên từng bước: "Tham kiến Nam Cung tiền bối!"
Chu Hoàng và đám người nhà họ Chu cũng trăm miệng một lời: "Tham kiến Nam Cung tiền bối!"
"Ừm".
Nam Cung Chính khẽ gật đầu, hơi híp mắt lại, không nói thêm một chữ nào.
Chu Hiếu Thiên lại không để ý!
Người ta đến từ Đại Lục Thượng Cổ, có tư cách để tự cao tự đại.
Đột nhiên, Chu Hoàng điềm đạm đáng yêu mở miệng: "Đúng là hâm mộ anh Dạ có một người sư phụ lợi hại như vậy".
"Không giống Hoàng Nhi, bị người ta bắt nạt cũng không có ai quan tâm!"
Dạ Thánh Quân kiêu ngạo hỏi: "Ai dám bắt nạt em gái Hoàng Nhi của anh?"
"Nói ra, anh sẽ giúp em dạy dỗ người đó!"
Chu Hoàng lập tức kể khổ: "Còn không phải là tên Diệp Bắc Minh kia, anh ta ỷ vào thực lực kinh người, lại dám... lại dám... đối xử với người ta..."
Trong lòng Dạ Thánh Quân bộc phát ra một ngọn lửa giận: "Lại dám cái gì?"
Nhìn thấy loại phản ứng này của Dạ Thánh Quân.
Trong lòng Chu Hoàng vô cùng buồn cười: "Tên ngốc này, mới thế đã mắc bẫy rồi? Đúng là quá ngu xuẩn!"
"Người ta không có mặt mũi để nói đâu!"
Chu Hoàng bụm mặt: "Anh ta thật sự là quá đáng!"
"Nói đi!"
Trên mặt Dạ Thánh Quân xuất hiện sát ý.
Chu Hoàng cúi đầu: "Lúc ở Côn Lôn Hư, anh ta đã đùa giỡn em nhiều lần".
"Dạ Phong không nhìn nổi nữa mới dạy dỗ anh ta vài câu, không ngờ lại bị Diệp Bắc Minh trực tiếp giết chết!"
"Sau đó... sau đó anh ta còn uy hiếp em nhìn anh ta và người phụ nữ khác làm chuyện kia!"
"Cái gì?"
Đôi mắt của Dạ Thánh Quân lập tức đỏ bừng đỏ bừng giống như một con sư tử đang giận dữ!
Ầm ầm!
Một loại khí thế bùng nổ như núi lửa phun trào: "Anh ta có làm như vậy với em không?"
Chu Hoàng chuẩn bị cho thêm một mồi lửa!
Đôi mắt đẹp của cô ta rưng rưng nước mắt: "Em lấy cái chết để uy hiếp, anh ta vẫn chưa làm gì được".
"Nhưng mà anh ta chẳng những ép buộc em đến vùng đất Nhật Lạc, còn muốn em làm loại chuyện đó với anh ta!"
"Em thà chết chứ không đồng ý, bởi vì trong lòng chỉ có anh Dạ!"
"Vất vả lắm mới thoát ra khỏi bàn tay ma quỷ của anh ta!"
Cô ta còn ôm lấy cánh tay Dạ Thánh Quân, nhẹ nhàng lắc lắc: "Anh Dạ, nhất định anh phải lấy lại công bằng cho em!"
Dạ Thánh Quân cảm nhận được lồng ngực mềm mại của Chu Hoàng: "Hoàng Nhi em cứ yên tâm, em nói cho anh biết người này là ai, anh sẽ thay em giết cậu ta!"
Sâu trong đôi mắt Chu Hoàng hiện lên vẻ đã tính kế thành công: "Anh ta tên là Diệp Bắc Minh, là tông chủ Thanh Huyền Tông!"
"Người này có thực lực rất cường đại, rất có thể trên người có bảo vật gì đó che giấu được cảnh giới!"
"Anh Dạ, nhất định anh phải cẩn thận!"
Dạ Thánh Quân hừ lạnh một tiếng: "Có sư phụ anh ở đây, không ai ở Đại Lục Chân Võ là đối thủ của anh!"
Chu Hoàng mừng rỡ: "Vậy thì tốt quá, anh Dạ là tốt nhất".
"Chắc anh Dạ và Nam Cung tiền bối cũng đã mệt mỏi rồi, em dẫn hai người đi nghỉ ngơi".
Chu Hiếu Thiên và Chu Hoàng đưa hai người đưa đến một cung điện hoa lệ rồi rời đi.
Đôi mắt già nua của lão già mặc áo bào đen - Nam Cung Chính trầm xuống, giọng nói khàn khàn: "Đồ nhi, người đàn bà này rất lắm mưu mô".
"Không thể hoàn toàn tin lời của cô ta được, rõ ràng cô ta đang lợi dụng con, mượn đao giết người!"
Lửa giận trên mặt Dạ Thánh Quân biến mất.
So sánh với dáng vẻ giận dữ vừa rồi thì cứ như là hai người!
Dạ Thánh Quân tự tin cười nói: "Sư phụ, con cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên đã nhìn ra".
Nam Cung Chính nhíu mày: "Vậy vì sao con còn đồng ý với cô ta?"
Dạ Thánh Quân nở nụ cười: "Lúc còn trẻ con không hiểu chuyện, quả thật đã từng thích Chu Hoàng".
"Nhưng từ khi đi theo sư phụ thấy rõ sự đời, Chu Hoàng đã không thể lọt vào mắt của con nữa rồi!"
"Nhưng dù sao đó cũng là người phụ nữ mà con thích lúc tuổi trẻ, nếu không thể có được cô ta, võ đạo chắc chắn sẽ không ổn!"
"Cho dù cô ta không chủ động yêu thương nhung nhớ, con cũng sẽ tìm biện pháp để chơi cô ta!"
"Bây giờ cô ta chủ động đưa đến cửa, một chút tiếc nuốt cuối cùng trong lòng con cũng đã biến mất!"
"Võ đạo sẽ càng thêm củng cố!"
"Đối với con mà nói, tiện tay giết một người mà thôi".
"Đợi con giết Diệp Bắc Minh rồi lại chơi Chu Hoàng, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên sao?"
Dạ Thánh Quân tỏ ra vô cùng cao ngạo: "Nếu Chu Hoàng nghe lời, về sau con về Đại Lục Thượng Cổ, cô ta có thể làm một nha hoàn của con".
Ánh mắt hắn ta rất lạnh lùng: "Nếu không nghe lời, giết chết cô ta là được!"
Nam Cung Chính vui mừng gật đầu: "Cường giả nên như thế!"
"Nhưng mà con cần cẩn thận một chút! Nhỡ may bị Nam Cung Uyển biết, con sẽ không cơ hội theo đuổi cô ta nữa!"
Nghe được tên của Nam Cung Uyển, ánh mắt của Dạ Thánh Quân nóng như lửa!
Nam Cung Uyển!
Đó mới là một người phụ nữ như tiên nữ, nhìn thế nào thì Chu Hoàng cũng kém xa cô ta!