Đạm Đài Trần nuốt nước bọt: “Tôi cũng cảm nhận được loại khí tức ấy…”
“Tôi từng cảm nhận khí tức của các lão tổ trong tộc rồi, nó còn không đáng sợ đến vậy, rốt cuộc cảnh giới của người nọ là gì thế?”
Đạm Đài Lâm kiêng kị nhìn về phía lão già áo đen!
Đạm Đài Lâm cố gắng rời sự chú ý, lúc này cô ta mới thấy được bên cạnh lão giả có một thanh niên yên tĩnh đứng đấy.
“Dạ Thánh Quân?”
Đạm Đài Lâm tỉnh ngộ: “Nghe nói Dạ Thánh Quân đã bái được một vị sư phụ đến từ đại lục Thượng Cổ….”
“Khoan đã!!!”
Đạm Đài Lâm kinh hãi: “Phải chăng lão già áo đen này đến từ đại lục Thượng Cổ ư?”
“Ực!”
Đạm Đài Trần nuốt một ngụm nước bọt: “Không thể nào đâu? Đại lục Thượng Cổ!”
Chu Đỗ Di đứng cách đó không xa hơi ngạc nhiên nhìn về phía Dạ Thánh Quân.
Một đám trưởng lão của Võ Đạo Minh cũng giật mình: “Minh chủ, người của đại lục Thượng Cổ….”
Tôn Kiếm Khung lắc đầu: “Đừng lên tiếng, việc này không liên quan đến chúng ta”.
Sau khi khách khứa đều tiến vào sảnh chính.
“Chúc mừng Chu gia chủ”.
“Nghe nói hôn sự giữa cậu chủ Dạ và cô Chu sắp tới, hai gia tộc Thượng Cổ liên thủ với nhau thật làm bọn tôi hâm mộ mà!”
“Chúc mừng Chu gia chủ có con rể quý!”
Vô số người tiến lên chúc mừng, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
“Hahaha!”
Chu Hiếu Thiên cười vô cùng vui vẻ: “Cùng vui cùng vui mà!”
“Chu Hiếu Thiên!”
Bỗng nhiên một giọng nói lạnh như băng vang lên.
Đại sảnh vốn đang náo nhiệt nghe vậy thì lặng thinh.
Tất cả mọi người đều há miệng, kinh ngạc nhìn về phía cửa sảnh chính.
Vào những lúc như này ai to gan đến mức hô thẳng tục danh của gia chủ nhà họ Chu thế?
Điên rồi ư!
Con ngươi của Chu Hoàng bỗng co lại: “Tên kia dám đến đây thật sao?”
“Sao lại thấy giọng nói này hơi quen tai vậy nhỉ?”, Đạm Đài Lâm nhướng mày.
Đạm Đài Trần đứng một bên sầm mặt lại, hai hàm răng cắn chặt: “Cô không nhớ ư?”
“Là Diệp Bắc Minh! Đây là giọng của Diệp Bắc Minh!”
Lúc trước, Diệp Bắc Minh làm nhục Đạm Đài Trần ở Thanh Huyền Tông nên gã ta nhớ rất rõ giọng của Diệp Bắc Minh.
Đạm Đài Lâm bừng tỉnh: “Là cậu ta ư?”
Chu Đỗ Di cũng kinh ngạc nhìn sang: “Mới mấy tháng không gặp gan của tiểu tử này càng lúc càng lớn rồi”.
“Hôm nay là sinh nhật của gia chủ nhà họ Chu, vậy mà cậu ta dám gọi thẳng tên của Chu Hiếu Thiên? Cậu ta muốn làm cái gì vậy? Điên rồi hả?”
Không chỉ những người này.
Tất cả khách khứa đều khiếp sợ nhìn về phía cổng chính nhà họ Chu
Hơn mười giây sau.
Chỉ thấy một thanh niên chậm rãi bước đến.
Trong tay anh cầm theo một chiếc đầu lâu!
“Là đầu của Chu Quốc Nghiệp… Cậu!”
Chu Hiếu Thiên liếc mắt liền nhận ra ngay đấy là đầu của thuộc hạ đắc lực dưới trướng mình: “Diệp Bắc Minh, cậu có ý gì?”
Diệp Bắc Minh cầm đầu người ném qua: “Đây là quà mà tôi đưa ông!”
“Cậu nói gì?”
Chu Hiếu Thiên ngơ ngác!
Lửa giận hừng hực đốt lên trong ông ta!
Ông ta biết Diệp Bắc Minh điên nhưng không nghĩ rằng anh điên đến mức đấy!
Đây là đại thọ năm nghìn tuổi của ông ta đấy!
Cho dù Diệp Bắc Minh muốn đối đầu với ông ta nhưng anh đào đâu ra gan dám một mình một ngựa lao đến nhà họ Chu chứ?
Mà lại còn lấy đầu của Chu Quốc Nghiệp làm quà mừng đại thọ năm nghìn tuổi của ông ta nữa?
Thậm chí Chu Hoàng cũng ngơ ngác, đứng như trời trồng tại chỗ.
Diệp Bắc Minh cười: “Lễ vật đã đưa đến rồi!”
“Bây giờ, đồ mà nhà họ Chu nợ tôi cũng nên trả rồi chứ?”
Rầm!
Nghe vậy, mọi người đều nhìn về phía Chu Hiếu Thiên.
Nhà họ Chu thiếu Diệp Bắc Minh cái gì?
Chu Hiếu Thiên ánh mắt co lại nói: “Diệp Bắc Minh cậu đang nói cái gì vậy ?”
“Tôi đường đường là gia chủ của một gia tộc Thượng Cổ còn cậu chỉ là tông chủ của một Thanh Huyền Tông nhỏ bé, tôi có thể thiếu cậu cái gì được đây?”
Diệp Bắc Minh cười nhẹ nhìn về phía Chu Hiếu Thiên: “Gia chủ nhà họ Chu thật dễ quên ha!”
“Gân mạch ông bị tổn thương, tu vi hạ thấp, là tôi giúp ông khôi phục gân mạch!”
“Ông sẽ không chối chứ?”
Cái gì?
Chu Hiếu Thiên từng bị tổn thương gân mạch sao?
Sắc mặt khách khứa ở đây thay đổi liên tục.
Chu Hiếu Thiên không hổ là gia chủ của gia tộc Thượng Cổ, sắc mặt ông ta vẫn bình tĩnh như thường: “Diệp Bắc Minh, cậu bịa chuyện cũng nên bịa cho tròn một chút!”
“Thiên hạ này ai không biết, gân mạch tổn thương không chữa được!”
“Chẳng lẽ cậu là thần tiên à? Gân mạch của lão phu bị tổn thương cậu có thể chữa được chắc?”
Ông ta định bụng không thừa nhận!
“Thật đúng là một trò hề mà!”
Chu Hiếu Thiên nhìn về khách khứa bốn phía: “Chẳng lẽ mọi người cũng cho rằng gân mạch của lão phu bị tổn thương sao?”
Các khách khứa đều phụ họa nói: “Bọn tôi không tin!”
“Gân mạch tổn thương vốn không thể nào chữa trị được, chẳng lẽ Diệp Bắc Minh lại là thần y ư?”
“Nhóc con ở đâu dám đến nhà họ Chu để lừa gạt thế?”
“Đến từ đâu thì cút về đó đi!”
Khách khứa xung quanh đều cười lên, chế nhạo nhìn về phía Diệp Bắc Minh.
Đạm Đài Trần đứng trong đám người nhỏ giọng hỏi: “Thằng nhãi này nói thật hay giả vậy?”
Đạm Đài Lâm trầm ngâm một chút rồi nói: “Chắc là giả, giống như Chu gia chủ nói đấy, tổn thương gân mạch không thể chữa được!”
“Cho dù Diệp Bắc Minh có là thiên tài đi chăng nữa, dẫu cho có nghịch thiên đến đâu cũng không chữa được mới đúng!”
Đạm Đài Trần gật đầu: “Vậy cậu ta muốn làm gì, lẽ nào muốn tống tiền nhà họ Chu à?”
Chu Đỗ Di đứng cách đó không xa thì nhíu mày.
Chần chừ nhìn qua phía Diệp Bắc Minh.
Cô ta khá hiểu Diệp Bắc Minh, anh không phải kẻ nói láo!
Cùng lúc đó Chu Hoàng lộ ra vẻ chán ghét mở miệng nói: “Diệp Bắc Minh, hôm nay là đại thọ năm nghìn tuổi của bố tôi, chúng tôi không muốn truy cứu chuyện này đâu!”