“Nếu anh biết điều thì bây giờ lập tức cút ngay cho tôi!”
“Nếu không, tôi đảm bảo hôm nay anh sẽ không có kết cục tốt!”
Vừa nghe thấy lời này, đám khách khứa ở đây đều khen ngợi hết lời.
“Chu tiểu thư đúng là nhân từ!”
“So sánh với tên nhóc này, quả thực chính là một trời một vực!”
“Tên kia, cậu còn ở nơi này làm gì? Còn không mau cút đi!”
Diệp Bắc Minh buồn cười nhìn Chu Hoàng: “Lúc cô chủ động cầu xin rửa chân cho tôi, sao không thấy cô có loại thái độ này?”
Ầm!
Lời nói này giống như một quả bom lớn.
Trong nháy mắt, cả nhà họ Chu hoàn toàn sôi trào.
Tất cả mọi người đều không dám tin, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh!
Cậu ta nói cái gì?
Chu Hoàng chủ động rửa chân cho cậu ta?
Điều này sao có thể!
Xa xa, ánh mắt Dạ Thánh Quân dừng trên người Diệp Bắc Minh, sát ý sôi trào!
Nam Cung Chính bên cạnh vẫn nhắm mắt lại, giống như tất cả những chuyện này không có liên quan gì đến ông ta vậy.
Chu Hoàng tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt đẹp tràn ngập tơ máu: “Anh đang nói huơu nói vượn cái gì vậy?”
“Tôi rửa chân cho anh? Diệp Bắc Minh, anh điên rồi sao?”
“Tôi là đại tiểu thư nhà họ Chu, bố tôi là người đứng đầu nhà họ Chu, tôi sẽ rửa chân cho anh ư?”
“Cho dù anh có muốn nói dối thì cũng phải tìm một chuyện đáng tin hơn một chút chứ?”
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch.
Chỉ còn lại mỗi tiếng kêu gào của Chu Hoàng.
Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Vậy sao?”
“Tất cuả tôi có dùng tốt không?”
Đôi mắt đẹp của Chu Hoàng co rút lại một chút, khuôn mặt lập tức trắng bệch.
“Anh!”
Diệp Bắc Minh đã biết rồi ư?
Sao có thể!
Giờ phút này, Chu Hoàng xấu hổ và giận dữ muốn chết, cô ta hoàn toàn không để ý đến hình tượng nữa: “Diệp Bắc Minh anh đang nói cái gì vậy? Tôi hoàn toàn không hiểu lời anh nói!”
“Người đâu, giết anh ta cho tôi!”
Cô ta vừa dứt lời, hơn mười lão già đi ra từ bốn phía, đều là cảnh giới Thánh Chủ.
Bọn họ cầm binh khí trong tay, đánh tới chỗ Diệp Bắc Minh.
Mấy bàn tiệc rượu xung quanh hóa thành bột phấn trong nháy mắt, có thể thấy được mười mấy người cảnh giới Thánh Chủ hợp sức khủng bố đến mức nào!
“Nhóc con không biết sống chết!”
“Nơi này là nhà họ Chu, một tên nhóc cảnh giới Hợp Nhất nho nhỏ như cậu có thể giương oai được sao?”
“Bây giờ cậu có hối hận cũng muộn rồi, kiếp sau chú ý hơn đi!”
Mười mấy lão già nhe răng cười.
Lao đến như dã thú.
Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: “Vậy sao?”
Anh nâng tay lên túm lấy một lão già đi đầu tiên, dùng sức xé rách.
Răng rắc!
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, máu me bay tứ tung!
Cánh tay của lão già cảnh giới Thánh Chủ lại bị xé đứt.
Lão già hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh, lại thấy một bàn tay chộp tới đỉnh đầu mình.
Ầm!
Đầu của lão già nổ tung như dưa hấu!
“A!”
Đám khách khứa ngồi ở đây vô cùng hoảng sợ, một cảnh giới Thánh Chủ lại bị giết như vậy sao?
“Cậu ta đã có thể giết được cả cảnh giới Thánh Chủ ư?”, Chu Đỗ Di vô cùng khiếp sợ.
Đạm Đài Trần sợ tới mức sắc mặt tái nhợt: “Chị Lâm, tên nhóc này...”
Đạm Đài Lâm hít sâu một hơi: “Sao có thể!”
Diệp Bắc Minh không hề dừng lại.
Anh chủ động phóng ra, nhảy đến trước mặt mười mấy lão già cảnh giới Thánh Chủ.
Anh giống như một con dã thú, bắt lấy tay chân bọn họ, mạnh mẽ xé rách cơ thể mười mấy người!
Máu me và thi thể chất đống một chỗ.
Nhìn mà ghê người!
Da đầu của mọi người run lên, vừa sợ hãi vừa hối hận.
Diệp Bắc Minh đi ra khỏi đống máu: “Chu Hiếu Thiên, bây giờ tôi sẽ lấy lại tất cả những gì mà tôi đã đưa cho ông!”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại.
Diệp Bắc Minh đi ra từng bước, sử dụng Ảnh Thuấn.
Xuất hiện ở trước người Chu Hiếu Thiên.
Chu Hiếu Thiên run lên: “Cậu Diệp...”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng, vô cùng quyết đoán.
Anh vung tay ra đập vào vai Chu Hiếu Thiên!
Chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc” giòn vang truyền đến.
“A!”
Chu Hiếu Thiên hét thảm một tiếng, gân mạch và xương cốt cả người đứt từng khúc: “Không... Không... Không được!”
Đan điền của ông ta lại nổ tung, trước bụng xuất hiện một lỗ thủng kinh khủng!
Hoàn toàn hóa thành một phế nhân!
Đạm Đài Lâm và Đạm Đài Trần ngây người: “Thật sự bị phế đi ư?”
Minh chủ võ đạo Tôn Kiếm Khung nhíu mày, theo bản năng lui về phía sau nửa bước.
Chu Đỗ Di lại mở to đôi mắt đẹp.
Đám khách khứa khác cũng hoàn toàn choáng váng!
Diệp Bắc Minh cũng quá điên cuồng đi!
Lại thật sự phế bỏ Chu Hiếu Thiên?
Đậu má! Đậu má! Đậu má!
Chu Hoàng kêu thảm thiết một tiếng: “Bố! Không!”
“Diệp Bắc Minh, anh đúng là độc ác, anh lại phế bỏ bố tôi thật sao?”
“Anh phế bỏ bố tôi, về sau gia đình chúng tôi phải sống yên ổn trong nhà họ Chu kiểu gì?”
Đôi mắt cô ta tràn ngập tơ máu, khuôn mặt hoàn toàn vặn vẹo: “Anh chẳng những phế bỏ bố tôi, còn phá huỷ tiền đồ của tôi, phá huỷ tất cả mọi thứ của tôi!”
Cô ta quay đầu lại điên cuồng nhìn Dạ Thánh Quân: “Anh Dạ, giết anh ta đi!”
“Giúp em giết anh ta! Chỉ cần anh giúp em giết anh ta, cho dù có bắt em làm cái gì cho anh em cũng đồng ý!”
Vèo!
Trên trăm ngàn ánh mắt dừng ở trên người Dạ Thánh Quân.
Chỉ thấy.
Dạ Thánh Quân chậm rãi đứng dậy, vươn một ngón tay ra chỉ về phía Diệp Bắc Minh: “Cậu hãy tự sát đi, tôi sẽ cho cậu được chết nguyên vẹn!”
Hắn ta vừa dứt lời.
Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ở trước mặt Dạ Thánh Quân một cách quỷ dị.
Anh tung ra một quyền!
Tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng được.
“Hả?”
Nam Cung Chính bên cạnh đột nhiên mở mắt ra, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh: “Tốc độ thật nhanh! Đây là thân pháp gì?”
Nhưng mà ông ta cũng không có ý định ra tay.
Dạ Thánh Quân chấn động, nhanh chóng phản ứng lại.
Hắn ta nhe răng cười một tiếng: “Tên kia, cậu lại dám ra tay với tôi?”
Dạ Thánh Quân vừa tung quyền đáp lại, vừa cười lạnh: “Cậu có biết tôi là...”
Nắm đấm của hai người vừa tiếp xúc.
Ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Một màn khiến người ta không thể tưởng tượng được xuất hiện.