Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 789: Máu rồng quý hiếm



Vẻ mặt của Diệp Bắc Minh trông vô cùng nặng nề: "Sư tỷ Tiểu Y Tiên, chị sẽ không chết đâu!"

Tiểu Y Tiên lắc đầu: "Tiểu sư đệ à, vô ích thôi".

"Em mau đi đi, chị vẫn có thể kiềm chế được bản thân".

"Chị sẽ cố gắng kéo dài một khắc đồng hồ cho em, em mau đi đi!"

Nụ cười dịu dàng hiện ra trên gương mặt đầy lạnh lùng của Diệp Bắc Minh: "Em sẽ không để chị chết đâu, thần chết cũng không thể bắt chị đi!"

Vừa dứt câu, anh phất tay ngay.

Giọt máu rồng cuối cùng hiện ra trong tay anh!

Một luồng hơi thở sinh mệnh vô cùng tinh khiết thình lình trào dâng, phóng ồ ạt ra ngoài như sóng thần!

"Cái gì thế kia?"

Đồng tử Ngạo Cửu Thiên co rụt lại.

Lăng Thăng Long nuốt nước miếng cái ực: "Nguồn năng lượng sinh mệnh thật là bàng bạc, hình như còn kinh khủng hơn dược liệu mười ngàn năm trở lên nữa!"

Thạch bà bà chỉ biết nhìn đăm đăm vào đó không tài nào rời mắt được: "Thứ tốt đấy, hình như là tinh huyết của một loại ma thú thì phải?"

"Máu rồng ư!"

Giọng nói của lão tổ Quỷ Y Môn run rẩy vang lên.

"Cái gì cơ?"

"Máu rồng ấy hả?"

Soạt!

Trong chớp mắt, mấy ngàn cặp mắt đổ dồn về phía giọt máu rồng đang lơ lửng trên lòng bàn tay của Diệp Bắc Minh!

Thạch bà bà vô cùng kích động: "Ông không đùa tôi đấy chứ? Thứ đó là máu rồng thật à?"

Ngạo Cửu Thiên cũng hào hứng đến mức lạc cả tiếng: "Ông có chắc đấy là máu rồng thật không? Chuyện này quá khó tin!"

Rồng!

Đấy chính là thần thú của thời đại thượng cổ!

Truyền thuyết về máu rồng đã được lưu truyền trong giới võ đạo từ ngàn đời xưa đến nay rồi!

Ánh mắt của Lăng Thăng Long hiện lên sự nghiêm túc chưa từng có: "Lão tổ Quỷ Y Môn, tại sao ông biết đến máu rồng?"

Lão tổ Quỷ Y Môn nhìn chằm chằm vào giọt máu rồng một cách thèm thuồng: "Trong Quỷ Y Môn có ghi chép về máu rồng, rằng nếu như người tu võ uống một giọt máu rồng thì thiên phú tu võ của người đó sẽ được đề cao đáng kể".

"Hơn nữa, từ tốc độ, sức mạnh, khả năng cảm nhận cho đến sức lĩnh ngộ đều sẽ được tăng cường!"

"Một giọt máu rồng chứa đựng sức mạnh đủ để làm long trời lở đất!"



Giọng Thạch bà bà khản đặc: "Bà già này muốn có giọt máu rồng đó!"

Họ thấy một bóng dáng bay vút qua thật nhanh.

Trong chớp mắt Thạch bà bà đã xuất hiện sau lưng Diệp Bắc Minh, nét mặt bà ta trông thật dữ tợn: "Thằng ranh con kia, mày không xứng đáng có được thứ này!"

"Đưa đây cho tao!"

Thạch bà bà tham lam giơ tay lên, tóm lấy giọt máu rồng trong tay Diệp Bắc Minh.

Đối với bà ta, Diệp Bắc Minh chỉ mới đến cảnh giới Hợp Nhất mà thôi!

Diệp Bắc Minh lạnh lùng ngoái đầu lại: "Chắc hẳn bà đã đóng góp rất nhiều công sức vào việc dồn sư tỷ của tôi vào bước đường này nhỉ?"

Anh lật cổ tay lại.

Kiếm Đoạn Long đột nhiên xuất hiện!

Anh vung một nhát kiếm.

Thạch bà bà giật thót thấy rõ, bà ta cảm giác cứ như mình đang bị thần chết nhìn chòng chọc vậy!

Bà ta định đưa tay ra để phản kháng.

Phập!

Thế nhưng Thạch bà bà lại bị kiếm Đoạn Long chém thành một bãi sương máu!

"Sao cơ?"

Một bầu không khí tĩnh lặng chết chóc bao trùm nơi đây.

Thạch bà bà có cảnh giới Thánh Chủ đỉnh phong, chỉ còn cách cảnh giới Thần Vương một bước nữa mà thôi!

Ấy vậy mà bà ta lại bị Diệp Bắc Minh giết thật gọn ghẽ chỉ bằng một nhát kiếm?!

Khóe mắt Ngạo Cửu Thiên giật giật: "Thằng nhóc này không tầm thường chút nào!"

"Khoan đã!"

Ông ta gào lên: "Cái hôm ở vùng đất Nhật Lạc, không phải thằng nhóc này mới đến cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ thôi hả?"

"Sao hôm nay đùng cái biến thành cảnh giới Hợp Nhất rồi?"

Lăng Thăng Long ngây ra như phỗng: "Ông nói gì cơ? Yên Nhi, ông ta nói thật sao?"

Bấy giờ Lăng Yên cũng lấy lại tinh thần: "Ông nội, tiền bối Ngạo nói thật đấy ạ".

"Diệp Bắc Minh... Vào lần đầu tiên cháu gặp hắn ta, quả thật hắn ta chỉ mới đến cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ mà thôi!"

"Sao... Sao chuyện này có thể xảy ra được!"



"Chưa đến nửa tháng trôi qua mà hắn ta đã từ Tiên Thiên sơ kỳ tiến vào cảnh giới Hợp Nhất rồi ư?"

"Những một cảnh giới lớn đấy!"

Tất cả những người tại đây đều bàn tán xôn xao, không một ai tin rằng đây là sự thật.

Đối với người tu võ bình thường, sau khi tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, một trăm năm tăng một cảnh giới nhỏ là đã tính là nhanh rồi!

Còn đây tăng một cảnh giới lớn chỉ trong vòng nửa tháng ư?

Đúng là trái với lẽ thường mà!

Đôi mắt lão tổ Quỷ Y Môn đỏ ngầu như máu: "Máu rồng, nhất định là nhờ máu rồng!"

"Diệp Bắc Minh đã uống máu rồng nên mới nhận được nhiều ích lợi như vậy!"

Vù! Vù! Vù! Vù!

Ngay sau đó.

Mấy ngàn cặp mắt lại ồ ạt đổ dồn về phía Diệp Bắc Minh, nhưng lần này còn toát lên vẻ tham lam mãnh liệt hơn trước đó nữa!

"Không ngờ sức mạnh của huyết rồng lại mạnh mẽ đến như vậy!"

"Một kẻ cảnh giới Hợp Nhất như hắn ta mà lại có thể giết chết võ giả cảnh giới Thánh Chủ kìa, mặc dù Thạch bà bà đang bị thương nhưng như thế cũng quá khủng khiếp rồi!"

"Hắn ta còn đang cầm Kiếm Long Đồ trong tay nữa, nhất định thằng ranh này cất giấu nhiều bí mật lắm!"

"Bắt tên này, hắn ta có giá trị hơn nữ hoàng Độc Tiên nhiều!"

Ánh mắt của ai nấy cũng long sòng sọc, ngập tràn sự thèm thuồng và kích động!

Giờ phút này, Diệp Bắc Minh đút máu rồng cho Tam sư tỷ ăn.

Một người đàn ông trung niên thuộc nhà họ Thương ra tay mà không chút khoan nhượng: "Ôn con, dừng tay, để máu rồng lại!"

"Thương Vân Chưởng!"

Ông ta gào thét thật to.

Một cơn gió lốc dữ dội xoáy thẳng về phía đầu của Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng quay đầu lại, một vầng huyết quang ngút trời bùng lên từ đằng sau.

Kiếm Đoạn Long chém xuống!

Gào!

Tiếng rồng gầm thét vang lên.

Một con huyết long lao ra từ trong vầng huyết quang bàng bạc đến mức như muốn che lấp cả bầu trời sau lưng anh, làm vỡ tan chưởng phong ngay tại chỗ!

Sau đó, nó tàn nhẫn chém người đàn ông trung niên thuộc nhà họ Thương!