Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 790: Không ai có thể chống cự lại nổi



"Không..."

Đồng tử của người đàn ông trung niên thuộc nhà họ Thương co rút, ông ta bàng hoàng thét lên thật to.

Ầm!

Một tiếng nổ động trời dội tới, người đàn ông trung niên đến từ nhà họ Thương nổ banh xác trong chớp mắt.

Diệp Bắc Minh bật thốt một câu: "Sư tỷ Tiểu Độc Tiên, chị chữa thương trước đi, giao những kẻ này cho em".

Thế rồi anh bước lên một bước, xông vào bọn nhà họ Thương như thần chết!

"Á...""

Một loạt tiếng la gào thảm thiết vang lên không dứt.

Vô số cánh tay, cánh chân cụt nổ tung hòa cùng sương máu, mới có vài giây ngắn ngủi trôi qua mà hơn trăm người đã chết oan chết uổng!

"Trời đất!"

Những người tu võ còn lại đều hít sâu một hơi, rợn cả da đầu.

Những người này đều là người tu võ từ Thánh Cảnh trở lên cơ mà!

Thế mà Diệp Bắc Minh lại có thể chém chết hơn trăm người chỉ trong chốc lát ư?

Đúng là kinh khủng!

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh trở nên tối tăm, nhìn hai người Ngạo Cửu Thiên và Lãnh Vô Thần: "Lại gặp nhau rồi. Lúc ở vùng đất Tử Vong, tôi không giết chết các ông nên các ông mới được sống lâu thêm mấy ngày!"

Khuôn mặt già cỗi của Ngạo Cửu Thiên sa sầm xuống: "Diệp Bắc Minh, nếu hôm đó không nhờ một tiền bối bí ẩn ra tay thì mày đã chết từ lâu rồi!"

"Tiền bối bí ẩn ấy hả?"

Diệp Bắc Minh cười chế nhạo.

Anh lấy mặt nạ và chiếc nón rộng vành ra đội: "Ý ông là cái này à?"

"Sao có thể!"

Ngạo Cửu Thiên thảng thốt.

Lãnh Vô Thần yên lặng suốt từ nãy đến giờ nghiến răng nghiến lợi: "Thằng súc sinh, hóa ra là mày giả thần giả quỷ à?"

Diệp Bắc Minh nở nụ cười lạnh như băng: "Hôm nay, tất cả những kẻ làm sư tỷ ta bị thương, cùng với thế lực đứng sau các ông!"

"Đều phải chết!"

"Sư tỷ đã đối đầu với các ông vì tôi, tôi sẽ tiêu diệt toàn tộc các ông vì chị ấy!"

Một tiếng gầm thét vang lên.

Làn sương máu và ma khí sau lưng anh bắt đầu trào dâng.

Gào!



Hai tiếng rồng gào rú vang lên cùng một lúc.

Một con huyết long và một con Tổ Long màu đen xuất hiện!

Diệp Bắc Minh vận hành đồng thời Long Đế Quyết, Cửu U Thần Ma Quyết và Thiên Ma Cửu Biến!

Một cơn lốc xoáy màu đen hình thành sau lưng anh, một con mắt đen ánh màu đỏ rực xuất hiện ở trung tâm cơn lốc.

Trông nó sâu hun hút như vực thẳm vậy!

"Giết!"

Một tiếng hét long trời lở đất, khiến quỷ thần cũng phải khiếp sợ!

Đám người Lăng Thăng Long, Ngạo Cửu Thiên và Lãnh Vô Thần sợ tới mức lùi ra sau: "Khủng khiếp thế? Rốt cuộc thằng nhóc này là quái vật gì vậy?"

"Chúng ta mà sợ thằng đó à? Thằng khỉ này đang làm lố lên thôi!"

"Chúng ta có đến mấy ngàn người lận mà, cùng nhau ra tay thì sợ gì không giết được cậu ta?"

"Giết!"

Cuộc chiến bùng nổ, mấy ngàn người đồng thời ồ ạt xông lên.

Nơi đây đã trở thành một mớ bòng bong!

Diệp Bắc Minh quát to, huyết long và hắc long cuốn lấy kiếm khí khắp trời, nhào vào đám đông!

Mở ra một đường máu chỉ trong tích tắc!

Thế rồi chúng xoay người, bay tới đám đông một lần nữa.

Lặp đi lặp lại mười mấy lần như thế, không ngờ mấy ngàn người nay chỉ còn lại chưa đến trăm người!

Những người tu võ may mắn sống sót đều tái mặt.

Giờ phút này, toàn thân Diệp Bắc Minh thấm đẫm máu tươi.

Làn sương máu bao phủ đằng sau anh, cả bầu trời cũng bị nhuốm màu đỏ máu!

"Ác ma... Thằng nhóc này là ác ma!"

"Chạy, chạy mau!"

Mấy chục người điên cuồng chạy ra khỏi Trụy Long cốc.

Lão tổ Quỷ Y Môn cũng bỏ chạy theo.

Nhưng giọng nói của Diệp Bắc Minh lại như truyền đến từ địa ngục: "Tất cả chúng mày đều phải chết!"

Xẹt!

Một luồng kiếm khí màu đỏ tươi chém vào không khí, giết chết mấy chục người đang chạy trối chết!



Kế đó, anh bước ra một bước, đi đến trước mặt Lăng Thăng Long rồi chém một nhát kiếm xuống.

Lăng Thăng Long đã bị thương từ nãy, ông ta giận dữ gầm thét: "Thằng ranh kia, mày tưởng lão già này ăn chay chắc? Cút ngay cho tao!"

Ông ta quét ngang cự kiếm.

Tiếng "keng" giòn giã vang lên, thanh kiếm khổng lồ nổ tung.

Lăng Thăng Long bị đánh bay ra ngoài, bị kiếm khí chém cơ thể ra làm hai nửa.

Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, giẫm xuống.

Lăng Thăng Long há miệng: "Khoan..."

Xì!

Đầu ông ta bung bét như dưa hấu vậy!

"Ông nội!"

Lăng Yên bàng hoàng la lên thất thanh.

Diệp Bắc Minh không thèm nhìn cô ta lấy cái nào, tiện tay vung một nhát kiếm.

Lăng Yên thoắt cái biến thành làn sương máu.

"Ông Lăng..."

Con ngươi Ngạo Cửu Thiên co rút, chưa kịp thốt nổi câu nào.

Diệp Bắc Minh đã đi xồng xộc tới, bổ kiếm Đoạn Long đang cầm trên tay xuống một cách hùng hổ.

Ngạo Cửu Thiên thừa biết kiếm Đoạn Long có uy lực nhường nào, ông ta hốt hoảng lùi về phía sau.

Ông ta la oai oái: "Diệp Bắc Minh, mày có biết mình đang làm gì không đấy?"

"Tao là người của gia tộc thượng cổ đấy, mày không thể trêu vào được đâu!"

Diệp Bắc Minh bật cười nhạo báng: "Gia tộc thượng cổ? Tôi không trêu được?"

"Mới nửa ngày trước thôi tôi còn đi ra từ gia tộc thượng cổ là nhà họ Chu đây này".

"Ngay cả người đứng đầu nhà họ Chu - Chu Hiếu Thiên - cũng bị tôi giết, lão tổ cảnh giới Thần Chủ - Chu Nhân Kiệt - cũng đã chết trong tay tôi".

"Thì nhà họ Ngạo ông là cái thá gì chứ? Còn ai mà tôi không dám giết đâu hả?"

Giờ phút này, Diệp Bắc Minh cứ như chiến thần trên cửu trọng thiên vậy!

Vô địch, không ai có thể chống cự lại nổi!

"Mày nói gì cơ?"

Mặt mày Ngạo Cửu Thiên tái mét, ông ta không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy: "Không thể nào! Tao không tin!"

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Tôi cần ông tin chắc? Tôi chỉ cần ông chết thôi!"