Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 806: Danh tiếng của Sát Thần vang vọng toàn bộ Đại Lục Chân Võ



Hắn ta túm lấy trường bào của mình: "Vì trái tim võ đạo của con, bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ cắt áo đoạn tuyệt quan hệ bố con!"

"Về sau bố không phải bố con nữa, con cũng sẽ không cần báo thù cho bố!"

"Dù sao con cũng không phải đứa con duy nhất của bố, mẹ con chỉ là một nha hoàn, không phải là vợ chính của bố!"

"Việc báo thù cho bố vẫn nên giao cho những đứa con khác của bố đi".

Hắn ta cắt xẹt qua cổ tay!

Xoẹt!

Trường bào bị cắt thành hai đoạn.

Sau đó hắn ta tiện tay vứt bỏ trường bào đi: "Bây giờ con phải đến Đại Lục Thượng Cổ, sau này nhìn thấy Diệp Bắc Minh, có thể giết được cậu ta thì tính sau..."

Bóng dáng hắn ta lóe lên, biến mất.

...

Đợi đến khi tất cả mọi người đều đã rời đi.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh tái nhợt, kiếm Đoạn Long rơi xuống đất.

Hai mắt anh tối sầm lại, ngã thẳng xuống.

"Tiểu sư đệ!"

Các sư tỷ vô cùng sợ hãi, nhanh chóng tiến lên.

Diệp Bắc Minh chỉ cảm thấy mình ngã vào hai thứ cực kỳ mềm mại, đã hoàn toàn mất đi ý thức!

"Tiểu sư đệ sao vậy?"

"Chuyện gì xảy ra thế này? Không phải cậu ấy vừa tiếp nhận long hồn nhận chủ sao?"

Đám người Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Liễu Như Khanh, Lục Tuyết Kỳ vô cùng sốt ruột.

Trên gương mặt xinh đẹp của Tiểu Độc Tiên tràn đầy vẻ nghiêm nghị: "Tiểu sư đệ một mình đối phó với bảy người cảnh giới Thần Chủ, thể lực đã sớm tiêu hao!"

"Cậu ấy chỉ cố gắng kiên trì, bây giờ đã giải trừ được nguy hiểm, cho nên mới ngất đi!"

Cô ấy cẩn thận kiểm tra tình trạng cơ thể của Diệp Bắc Minh.

Sau khi kiểm tra xong.

"Phù!"

Tiểu Độc Tiên thở ra một hơi: "Tiểu sư đệ không có việc gì cả, chỉ là quá mệt mỏi".

"Nghỉ ngơi mấy ngày là được rồi!"

Mấy sư tỷ như trút được gánh nặng.

"Đi, về Thanh Huyền Tông!"



...

Chuyện xảy ra ở Trụy Long cốc đã được truyền ra khắp toàn bộ Đại Lục Chân Võ, không khác gì một quả bom nổ tung!

Diệp Bắc Minh chỉ dùng một trận chiến để nổi tiếng!

Địa vị của Thanh Huyền Tông nước lên thì thuyền lên, đơn giản là đã có thể so sánh với gia tộc Thượng Cổ!

Danh tiếng của Sát Thần vang vọng toàn bộ Đại Lục Chân Võ!

...

Sâu trong gia tộc Thượng Cổ số một, nhà họ Giang.

Có một cái tổ miếu cổ xưa.

"Kẽo kẹt!" một tiếng, thế mà cánh cửa của tổ miếu lại đột nhiên mở ra.

Đội tuần tra gần đó bị dọa đến mức quỳ rạp xuống đất, vô cùng rung động!

Tổ miếu này liên quan đến bí mật sâu nhất của nhà họ Giang, là cấm địa trong cấm địa của nhà họ Giang!

Từ khi nhà họ Giang thành lập đến nay, số người có thể đi vào tổ miếu không cao hơn ba mươi.

Cho dù là gia chủ các đời của nhà họ Giang cũng không phải là ai cũng có tư cách tiến vào tổ miếu.

Hôm nay.

Thế mà cửa lớn của tổ miếu lại tự mình mở ra ư?

Ai mà không rung động chứ?

Một giây sau.

Bên trong tổ miếu truyền đến một giọng nói uy nghiêm: "Giết Diệp Bắc Minh, mang kiếm Long Đồ về!"

"Rõ!"

Giọng nói của một nam một nữ đồng thời vang lên, một cơn gió lớn lướt qua.

Lúc mọi người lúc ngẩng hậu lên lần nữa, cánh cửa của tổ miếu đã hoàn toàn đóng lại, tất cả đều khôi phục yên tĩnh.

Giống như chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra.

Đại Lục Chân Võ, trong khuê phòng của một cô gái nào đó.

Một cô gái xinh đẹp mặc váy ngắn tơ băng tằm, bên trên chỉ khoác một tấm lụa mỏng như ẩn như hiện.

Trong tay cô ta cầm một tờ giấy tuyên màu vàng kim nhạt: "Thần Long giáo nội chiến, giáo chủ và mười bảy hộ pháp chết thảm, vị trí giáo chủ của Thần Long giáo đã bị thay đổi!"

"Thương Khung cung kết thúc trận thi đấu trăm năm, Lâm Tiêu đoạt được hạng nhất, xếp thứ nhất trong top 100 của đám đệ tử!"

"Biển Ác Ma..."



Nếu có người biết chuyện ở đây, nhất định sẽ khiếp sợ phát hiện.

Những chuyện này đều là những chuyện xảy ra trong vòng một ngày gần nhất.

Bên trên có vô số sự kiện, cho dù là cách xa nhau mấy chục ngàn dặm, mấy trăm ngàm dặm, mấy triệu dặm đều có.

Thế mà tất cả đều hội tụ trên một trang giấy!

"Chủ nhân của Thanh Huyền Tông - Diệp Bắc Minh giết 9527 người của ba gia tộc Thượng Cổ!"

"Dùng một kiếm chém ra vết kiếm dài ngàn mét ở trong Trụy Long cốc?"

"Hả? Có chút thú vị!"

Đôi mắt đẹp của cô gái tuyệt sắc ngưng tụ.

Rơi vào bên trên ba chữ Diệp Bắc Minh.

"Dùng một kiếm chém ra vết kiếm dài ngàn mét? Rất đáng gờm sao?"

Đột nhiên, ngoài phòng truyền đến một giọng nói hoạt bát.

Một giây sau.

Một thiếu nữ chưa đến một mét năm đi tới.

Mặc dù vóc dáng của cô ta thấp bé, nhưng là tỉ lệ dáng người lại cực kỳ nghịch thiên!

Đơn giản chính là mỹ nhân họa quốc phiên bản thu nhỏ!

Cô gái tuyệt sắc nở nụ cười xinh đẹp mị hoặc chúng sinh: "Hóa ra là củ cải nhỏ, làm sao lại rảnh rỗi đến chỗ chị chơi vậy?"

Thiếu nữ đưa hai tay chống nạnh, tức giận dậm chân: "Chị Nhan!"

"Em nhắc lại lần nữa, đừng gọi em là củ cải nhỏ!"

"Em có tên!"

"Xin hãy gọi em là thiếu nữ mỹ mạo nhất, ôn nhu nhất, xinh đẹp nhất, hào phóng nhất, điệu đà nhất, thiên tài tu võ có thiên phú thứ nhất của Tinh Cung trăm ngàn năm qua, La Vãn Vãn!"

"Được rồi, củ cải nhỏ".

Nhan Như Ngọc duỗi ngón tay ra nâng cằm của La Vãn Vãn lên.

"A!"

Một tiếng thét chói tai một trăm hai mươi đề xi ben vang lên: "Chị Nhan!"

Phì!

Nhan Như Ngọc cười khúc khích: "Được rồi, không đùa em nữa".

"Tới tìm chị làm gì?"

La Vãn Vãn cười nói: "Lát nữa em sẽ nói cho chị sau, em rất hiếu kỳ tại sao chị Nhan lại cảm thấy hứng thú với một vết kiếm dài ngàn mét?"