"Không phải chỉ là một vết kiếm sao, mới một ngàn mét! Em cũng có thể chém được!"
"Chị còn không bằng quan tâm đến Lâm Tiêu của Thương Khung cung, hắn ta vùng lên từ một người không có địa vị, chỉ là con thứ của nhà họ Lâm!"
"Bây giờ còn chưa tới ba mươi tuổi, thế mà đã trở thành người đứng thứ nhất thi đấu trăm năm của Thương Khung cung!"
"Lần trước hình như chúng ta còn từng gặp Lâm Tiêu này ở Tinh Thành thì phải?"
Đôi mắt đẹp của La Vãn Vãn lấp lóe: "Hình như hắn ta còn có ấn tượng tốt với chị Nhan đấy".
Nhan Như Ngọc nhíu đôi mày thanh tú lại: "Người này có quá nhiều mưu mô, chị không có chút hứng thú nào với hắn ta cả".
La Vãn Vãn chu cái miệng nhỏ lên: "Nhiều mưu mô mới đúng chứ, chẳng lẽ chị thích những người đàn ông không có đầu óc kia sao?"
Nhan Như Ngọc lắc đầu: "Haiz, được rồi, nói với em cũng không có ý nghĩa gì".
Cô ta tiện tay đặt tờ giấy tuyên lên bàn.
La Vãn Vãn cầm lên xem, lập tức kinh ngạc: "Oa, Diệp Bắc Minh? Thế mà anh ta lại giết hơn chín ngàn người của ba gia tộc Thượng Cổ!"
"Hơn nữa còn mới là cảnh giới Hợp Nhất sơ kỳ? Chờ chút!"
La Vãn Vãn mở to đôi mắt đẹp, há cái miệng nhỏ ra: "Trời ạ, chị Nhan, cảnh giới Hợp Nhất sơ kỳ có thể chém ra một vết kiếm ngàn mét sao?"
"Lúc em ở cảnh giới đó chỉ có thể chém ra vết kiếm trăm mét thôi!"
Nhan Như Ngọc cười khẽ: "Cho nên?"
La Vãn Vãn mỉm cười: "Cho nên chắc chắn anh ta là một thiên tài!"
"Nhưng mà thế giới này không bao giờ thiếu thiên tài, em sẽ cho người đi điều tra thêm tin tức của anh ta".
Nói xong.
La Vãn Vãn lấy ra một khối ngọc thạch, ngón tay hoạt động mấy lần.
Mấy phù văn lấp lóe, tin tức được truyền ra ngoài.
Nhan Như Ngọc lại không có hứng thú gì.
Cô ta đi đến bên cạnh cửa sổ, đưa tay chống cằm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Chưa tới mười lăm phút sau.
Tin tức của Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mắt hai người.
La Vãn Vãn cầm lên xem, thân thể mềm mại không đủ một mét năm run rẩy một chút!
Sau đó cô ta hít sâu một hơi: "A!"
Nhan Như Ngọc cảm thấy không thích hợp: "Sao vậy? Củ cải nhỏ!"
Lần này, La Vãn Vãn không phản đối nữa: "Chị Nhan, Diệp Bắc Minh này đúng là yêu nghiệt!"
Nhan Như Ngọc khó hiểu: "Ồ? Làm sao đã thành yêu nghiệt rồi?"
"Chị Nhan, năm nay chị bao nhiêu tuổi?"
Nhan Như Ngọc kiêu ngạo hừ nhẹ một tiếng: "Hỏi tuổi tác của con gái là không lễ phép đâu".
"Chắc chắn là đã qua 24 tuổi đúng không?"
La Vãn Vãn nuốt nước miếng một cái.
Nhan Như Ngọc gật đầu: "Đương nhiên, củ cải nhỏ, rốt cuộc em muốn nói cái gì?"
La Vãn Vãn nói: "Lúc chị Nhan 24 tuổi đã đến cảnh giới Hợp Nhất chưa?"
Nhan Như Ngọc liếc mắt: "Em nói đùa cái gì thế? 24 tuổi, cảnh giới Hợp Nhất?"
"Những người tu võ bình thường lúc 24 tuổi có thể trở thành Võ Thần đã coi như là thiên phú dị bẩm!"
"Đưa mắt nhìn khắp toàn bộ Tinh Cung, 24 tuổi có thể tiến vào Tiên Thiên sơ kỳ, bây giờ không phải là thái thượng trưởng lão thì cũng là chủ nhân của Tinh Cung rồi!"
"Chứ đừng nói đến là mới 24 tuổi đã tiến vào cảnh giới Hợp Nhất, tuyệt đối không có một người nào cả!"
"Có lẽ, toàn bộ Đại Lục Chân Võ cũng không có!"
Cô ta vô cùng chắc chắn nói liền một hơi.
Trong đôi mắt đẹp của La Vãn Vãn càng thêm hoảng sợ!
Nhan Như Ngọc cảm giác không thích hợp: "Sao em cứ nói mãi về đề tài 24 tuổi vậy?"
"Chờ một chút!"
Đột nhiên.
Nhan Như Ngọc thân thể mềm mại run lên: "Cảnh giới Hợp Nhất? 24 tuổi? Diệp Bắc Minh?"
"Củ cải nhỏ, Diệp Bắc Minh này không phải chỉ có 24 tuổi đấy chứ?"
Gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Nhan Như Ngọc khựng lại.
Cô ta tiến lên một bước, cầm lấy tin tức về Diệp Bắc Minh từ trong tay La Vãn Vãn!
Xem một mạch đến hết!
Trong mắt cô ta toàn là vẻ kinh ngạc, nói: "Củ cải nhỏ, không sai chứ?"
La Vãn Vãn lắc đầu: "Chị Nhan, đây là tin tức mà Tinh Cung thu thập, làm sao có thể sai được?"
Đệ tử của Tinh Cung giống như là ngôi sao đầy trời, trải rộng khắp các nơi của Đại Lục Chân Võ.
Cho nên mới có thể truyền tin tức ở các nơi về Tinh Cung ngay lập tức được!
Trong đôi mắt đẹp của Nhan Như Ngọc toàn là vẻ nghiêm nghị: "Trong vòng mười lăm phút, tôi muốn tất cả tin tức về người này!"
Sau một lát.
Một cái hộp gỗ lim được đưa đến trước mắt hai cô gái.
La Vãn Vãn mở ra xem, bên trong là một chồng giấy thật dày.
Phía trên cùng là một bức chân dung.
Tiện tay mở ra!
Đôi mắt của hai người đồng thời run lên!
"Gương mặt này..."
...
Trên đường trở về Thanh Huyền Tông.
Một chiếc xe ngựa đang lao vùn vụt.
Bên trong vô cùng ổn định.
"Được rồi Như Yên, đừng đùa nữa".
Chu Lạc Ly liếc mắt, đánh vào tay Vương Như Yên một cái: "Nếu lúc tập võ em có thể có một nửa sự hứng thú này thì sẽ không phải là người có thực lực thấp nhất trong các sư tỷ muội!"
"Phì!"
Các cô gái che miệng cười.
Vương Như Yên khó hiểu: "Người ta đang rất tò mò mà? Tại sao tiểu sư đệ lại không giống chúng ta vậy?"
Tiểu Độc Tiên liếc mắt một cái: "Nam nữ vốn không giống nhau mà!"
"Thật sao?"
Vương Như Yên nhíu mày: "Thế nhưng cũng quá xấu đi?"
Mấy sư tỷ lập tức đỏ mặt lên.
Trừng Vương Như Yên một cái!
Em không biết thật hay là giả vờ không biết?
Bỗng nhiên.
"Được rồi, kế hoạch của nữ chủ nhân phải bắt đầu trước thời hạn!"
Gương mặt xinh đẹp của Tiểu Độc Tiên trở nên nghiêm nghị.
Nghe thấy lời này, sắc mặt các cô gái cũng trở nên nghiêm nghị, không còn nói giỡn nữa!
Giọng nói của Tiểu Độc Tiên tiếp tục vang lên: "Dù sao ai cũng không nghĩ tới vậy mà tốc độ tiểu sư đệ trưởng thành lại nhanh chóng như thế!"
"Số mệnh của chúng ta đã là như thế rồi..."
Sắc mặt các cô gái đều vô cùng mất mát.
Tất cả đều tập trung ánh mắt lên trên người Diệp Bắc Minh!
Các loại biểu cảm phức tạp lóe lên rồi biến mất!
Không biết qua bao lâu.
Tiểu Độc Tiên hít sâu một hơi: "Kế hoạch của nữ chủ nhân bắt đầu!"