"Nếu không phải người của Hoa tộc bọn họ gây chuyện, sao chúng ta phải chịu tai họa theo chứ?" Lão già có giọng nói khàn khàn lắc đầu: "Hoa tộc đã bị trừng phạt rồi!" "Đại lục mà Hoa tộc ở không chỉ có bị tách rời khỏi Đại Lục Chân Võ". "Còn biến thành một nơi chim không thèm ỉa, ngay cả núi thánh Côn Luân của bọn họ cũng bị chém thành hai nửa!" "Long mạch đoạn tuyệt, Hoa tộc sẽ không còn cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa!" Lão già một mắt suy nghĩ một lát. Sau đó lấy ra một quyển sách cổ, lật ra mấy trang: "Tôi nhớ ra rồi, hình như chỗ đó có tên là Côn Luân Hư?" Lão già có giọng nói khàn khàn gật đầu: "Không sai!" "Trên thực tế, các gia tộc lớn ở Đại Lục Thượng Cổ vẫn luôn chú ý đến Côn Luân Hư". "Chỉ là mấy trăm năm gần đây còn chẳng thể nhìn thấy một người cảnh giới Thánh ở Côn Luân Hư, chỉ sợ đã hoàn toàn xuống dốc!" Lão già đầu trọc cười lạnh: "Không đủ! Không đủ! Vẫn không đủ!" "Lão phu cho rằng Hoa tộc phải bị diệt chủng mới tốt!" "Nếu không phải vì bọn họ, sao chúng ta có thể thê thảm như vậy được?" Ánh mắt của lão già có giọng nói khàn khàn ngưng tụ: "Lời này cũng không thể nói lung tung!" Lão già đầu trọc khinh thường lắc đầu: "Sợ cái gì? Ông đúng là tin tưởng truyền thuyết kia sao?" "Tương truyền rằng trong Hoa tộc có một võ giả đứng đầu phá rách hư không, đi đến nơi còn mạnh hơn cả thế giới Cao Võ". "Cho nên thế lực kia ở thế giới Cao Võ mới không dám hoàn toàn tiêu diệt Hoa tộc". "Tôi đoán đó chỉ là lời đồn thôi, nếu Hoa tộc thật sự có một nhân vật lớn lợi hại như vậy, sao đến bây giờ vẫn còn thê thảm thế chứ?" Lão già một mắt lắc đầu: "Tôi cũng không tin Hoa tộc có nhân vật lớn như vậy!" Lão già có giọng nói khàn khàn không nói thêm gì nữa. Ông ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua thanh niên trong bức tranh treo tường. "Tạm thời đừng động vào Hoa tộc!" Lão già có giọng nói khàn khàn nói sang chuyện khác: "Vẫn nên đi tìm người trên bức tranh trước đi!" "Nếu kẻ này gia nhập gia tộc Nam Cung, về sau gia tộc Nam Cung sẽ có thể trở thành gia tộc số một ở Đại Lục Thượng Cổ!" Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo truyền đến. "Lão tổ!" "Vào đi!" Lão già có giọng nói khàn khàn phun ra hai chữ. Một người phụ nữ mặc cung trang màu lam đi tới. Cô ta có dáng người uyển chuyển, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng. Trên khuôn mặt có một loại cảm giác xa cách khó gần! Đúng là Nam Cung Uyển. Lão già có giọng nói khàn khàn hỏi: "Uyển Nhi, cháu đến rồi sao, cháu đã thuần phục Huyền Minh Lãnh Hỏa mang về từ Đại Lục Chân Võ như thế nào rồi?" Nam Cung Uyển mỉm cười: "Bẩm lão tổ, Uyển Nhi đã gần thuần phục được rồi". "Viêm Quyết quả thật rất lợi hại, nó thật sự là võ kỹ mà thế giới Cao Võ để lại sao?" "Dựa theo thuyết minh trên Viêm Quyết, dị hỏa có thể thiên biến vạn hóa!" "Chỉ tiếc, Viêm Quyết này chỉ có một nửa bộ, nếu có thể tìm được phần sau thì tốt rồi". Lão già một mắt lắc đầu: "Phần trước chúng ta đã phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được, cháu đừng nghĩ đến phần sau nữa". "Là Uyển Nhi tham lam". Nam Cung Uyển gật đầu. Bỗng nhiên, đôi mắt đẹp của cô ta chuyển động, dừng ở trên bức tranh sau lưng ba lão già. "Hả?" Trong nháy mắt nhìn thấy bóng người trên bức tranh, thân thể mềm mại của Nam Cung Uyển run lên. Ánh mắt ba lão già ngưng tụ, dừng ở trên người Nam Cung Uyển. "Làm sao vậy?" Ba lão già nhíu mày lại. Đây cũng không phải là lần đầu tiên Nam Cung Uyển nhìn thấy bức tranh này. Người của gia tộc Nam Cung, chỉ cần là huyết mạch dòng chính, gần như đều đã từng nhìn thấy bức tranh này. Phản ứng của Nam Cung Uyển không lừa được bọn họ! Lão già có giọng nói khàn khàn hỏi: "Uyển Nhi, không phải là cháu biết người trên bức tranh này đấy chứ?" Nam Cung Uyển vô cùng rung động. Đương nhiên cô ta biết bức tranh này có nội dung gì! Chỉ là cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến, hơn trăm ngàn năm bức tranh này đều không có biến hóa. Hôm nay thanh niên trên bức tranh lại đột nhiên có khuôn mặt! Càng đáng chết chính là khuôn mặt này cực kỳ giống với người đã lấy đi sự trong sạch của cô ta! Đương nhiên. Nam Cung Uyển cũng không thể xác định khuôn mặt này chính là anh, nhưng mà... Hình dáng, thần thái, còn có thanh kiếm trong tay kia, quả thực quá giống! Không hề khác tí nào!