Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 816: Đầu sỏ tiêu diệt gia tộc Nam Cung



"Làm sao bây giờ? Mình phải trả lời đúng sự thật sao?"

Nam Cung Uyển do dự trong lòng.

"Uyển Nhi, cháu làm sao vậy?", lão già một mắt hỏi.

Nam Cung Uyển phản ứng lại, vội vàng giải thích: "Ba vị lão tổ, là thế này".

"Lúc trước Uyển Nhi nhìn thấy người trên bức tranh này vẫn luôn không có mặt!"

"Hôm nay đột nhiên nhìn thấy người đó có khuôn mặt mơ hồ, cho nên cảm thấy rất bất ngờ".

"Thì ra là thế!"

Ba lão già có chút đăm chiêu gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.

Đợi đến khi Nam Cung Uyển rời đi.

Lão già đầu trọc trực tiếp lên tiếng: "Con bé đang nói dối!"

"Đã nhìn ra rồi".

Lão già có giọng nói khàn khàn và lão già một mắt gật đầu.

Ánh mắt lão già đầu trọc vô cùng hung ác: "Uyển Nhi chắc chắn có quen biết người này!"

"Hoặc là quen biết một người có khuôn mặt cực kỳ giống với người này!"

Lão già một mắt nói: "Cho dù có phải quen biết hay không, cứ bảo Uyển Nhi đưa người đó về đây để chúng ta bồi dưỡng cho tốt chứ?"

Ông ta vừa dứt lời.

Một tiếng đá nứt “răng rắc” vang lên.

Ba lão già nhìn lại.

Trên khuôn mặt già nua tràn đầy vẻ khiếp sợ!

Trên bức tranh to lớn trăm trượng lại xuất hiện nội dung mới.

Mặc dù thanh niên đã chữa trị Đại Lục Thượng Cổ, mở ra lối đi đến thế giới Cao Võ!

Nhưng mà.

Các gia tộc lớn ở Đại Lục Thượng Cổ gần như bị diệt hết, trong đó đương nhiên cũng có cả gia tộc Nam Cung!

"Chuyện này…”



Ba lão già nghẹn họng nhìn trân trối.

Lão già một mắt nhíu mày lại: "Thanh niên này chính là đầu sỏ tiêu diệt gia tộc Nam Cung?"

Đôi mắt lão già đầu trọc đỏ bừng: "Nếu như thế, chúng ta còn giữ lại cậu ta là nguy to!"

"Hãy bảo Uyển Nhi dẫn chúng ta đi tìm, sau đó giết kẻ này!"

Lão già một mắt lắc đầu: "Lấy tính tình của Uyển Nhi, chỉ sợ là có chết cũng sẽ không nói ra".

Lão già đầu trọc nhíu chặt mày lại!

Lão già có giọng nói khàn khàn lạnh lùng lên tiếng: "Tạm thời cấm bất cứ kẻ nào đến xem bức tranh này, đồng thời truyền tin tức ra".

"Cứ nói người trên bức tranh là gia chủ tương lai của gia tộc Nam Cung, nếu cậu ta gia nhập gia tộc Nam Cung, có thể lựa chọn một cô gái dòng chính để kết hôn!"

Ông ta tạm dừng một chút: "Thông báo cho Nam Cung Nhã theo dõi Uyển Nhi".

"Cho dù con bé có hành động gì, phải lập tức bẩm báo với chúng ta!"



Thanh Huyền Tông, sau khi kiếm Thí Thần bị phá huỷ, kiếm Đoạn Long bay trở về trong tay Diệp Bắc Minh.

La Vãn Vãn vô cùng kinh ngạc: "Oa, anh lợi hại quá".

"Thanh kiếm trong tay anh rất đặc biệt, nó là thần khí sao?"

"Có thể cho tôi xem một chút không? Cầu xin anh đấy, cho tôi xem đi, đừng nhỏ mọn như vậy mà!"

Diệp Bắc Minh cười: "Cho cô xem cũng được, nhưng cô phải trả lời tôi một vấn đề".

Ánh mắt anh chuyển động, dừng ở trên người Nhan Như Ngọc: "Đồng thời…"

"Cô cũng phải trả lời tôi một vấn đề!"

Nhan Như Ngọc lắc đầu: "Tôi không có hứng thú với thanh kiếm của cậu".

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Cô cứ trả lời một câu hỏi của tôi, tôi sẽ suy nghĩ có nên gia nhập Tinh Cung gì đó của các cô không!"

Ánh mắt Nhan Như Ngọc sáng ngời: "Được!"

La Vãn Vãn xích lại gần, ngẩng mặt lên: "Anh muốn hỏi cái gì?"

"Tôi có thể đều nói cho anh!"



"Anh muốn theo đuổi chị Nhan chứ gì? Ha ha!"

"Tôi sẽ trực tiếp nói cho anh luôn, số đo ba vòng của chị Nhan là 36, 26, 32!"

Nhan Như Ngọc mở to đôi mắt đẹp: "Vãn Vãn!"

Trên khuôn mặt cô ta toàn là vẻ xấu hổ, củ cải nhỏ này điên rồi sao?

Đây là thứ có thể ra bên ngoài sao!

La Vãn Vãn giống như không nghe thấy vậy: "Chị Nhan chưa từng có bạn trai, cũng không có người trong lòng!"

"Nhưng mà ở Thương Khung cung có một thiên tài tên là Lâm Tiêu thích chị Nhan, còn từng theo đuổi chị ấy, nhưng chị Nhan không đồng ý".

"Được rồi, tôi đã nói xong rồi, mau đưa kiếm của anh cho tôi xem".

Khóe miệng Diệp Bắc Minh co rúm một chút: "Ai nói là tôi muốn hỏi cái đó?"

La Vãn Vãn sửng sốt: "Vậy anh muốn hỏi cái gì?"

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát, mới mở miệng hỏi: "Tôi muốn biết hai người có biết bố mẹ ruột của mình là ai không?"

"Nếu biết thì hãy nói cho tôi, nếu không biết cũng nói luôn!"

"Đương nhiên, phải nói đúng sự thật, không thể lừa tôi!"

Nghe được lời nói của Diệp Bắc Minh, nụ cười của Nhan Như Ngọc biến mất, gầm lên một tiếng: "Cậu câm mồm!"

La Vãn Vãn cũng không nói gì nữa, vốn dĩ là một cô gái hoạt bát.

Giờ phút này lại vô cùng giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh khó hiểu: "Sao các cô lại có phản ứng lớn như thế?"

"Cho dù không muốn nói cho tôi biết thì thôi đừng nói nữa".

Ánh mắt Nhan Như Ngọc đỏ bừng, gần như có thể nhỏ máu: "Cậu còn nói nữa ư!"

La Vãn Vãn cả giận nói: "Chị Nhan từ nhỏ đã không biết bố mẹ là ai, chị ấy được Tinh Cung nuôi lớn lên!"

"Bởi vì không biết bố mẹ là ai nên đã phải chịu bao nhiêu ghẻ lạnh anh biết không?"

"Đã nhiều năm trôi qua rồi, anh còn nhắc đến chuyện này làm gì? Anh đang cố ý kích thích chị ấy đúng không?"

Nhan Như Ngọc quát lạnh một tiếng: "Vãn Vãn đừng nói với cậu ta nữa, chúng ta đi!"

Nhan Như Ngọc lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh một cái, xoay người rời đi.