“Nếu không có mọi người, có lẽ chúng tôi thật sự phải bỏ mạng trên biển”.
Một người đàn ông trung niên vừa chỉ huy thủy thủ dỡ hàng, vừa cười nói: “Tiện tay thôi mà, tôi cũng không thể để cho hai cô gái nhỏ phải trầm mình dưới biển sâu được”.
Trần Huân Nhi đi tới: “Chị Nhược Giai, chị Tôn Thiến, hai chị phải đi thật ư?”
Tuy chỉ mới quen biết một hai ngày.
Nhưng Trần Huân Nhi đã rất thích hai chị gái, muốn chơi cùng với bọn họ, thật sự rất vui vẻ.
Có thể nghe được rất nhiều chuyện hay ở thế giới ngoài kia.
Chu Nhược Giai gật đầu: “Tôn Thiến sắp sinh rồi, chúng tôi phải trở về thì mới an toàn”.
Trần Đại Dũng nói: “Nếu hai cô muốn trở về đất liền thì phải dùng tới cửa truyền tống”.
“Có điều thứ đó đắt đỏ lắm, giá cả không thấp”.
“Tránh ra, tránh ra hết cho tôi!”
Bỗng nhiên, tiếng xôn xao bỗng vang lên ở bến tàu.
Chỉ thấy một đám người hùng hổ chạy tới.
“Là người cụ Cự Kình Bang!"
“Không muốn sống nữa rồi hả, mau tránh ra, đừng có cản đường!”
Mọi người xung quanh biến sắc, tất cả đều né ra nhường đường.
Đám người Cự Kinh Bang có tốc độ rất nhanh, đi thẳng tới thuyền buôn của Trần Đại Dũng.