Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 848: Thành trì đông đúc



“Bố ơi!”

“Thuyền trưởng!”

Trần Huân Nhi và các thành viên khác trên thuyền đều xông lên.

Thanh niên kia tát thêm vài cái nữa.

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

Hơn mười thuyền viên đều văng ra ngoài, không ngừng hộc máu.

Mặt Trần Đại Dũng đầy vẻ tuyệt vọng: “Ngũ thiếu, cậu muốn thế nào mới chịu buông tha cho chúng tôi?”

Ngũ Phi nhìn Trần Huân Nhi một cái: “Chú Trần, chú nghĩ thông suốt sớm hơn có phải tốt rồi không, thế thì cánh tay này đã được giữ lại rồi?”

“Con trai chú cũng từng là bạn bè với tôi, tuy là bây giờ cậu ta đã chết”.

“Nhưng tôi cũng sẽ không tệ bạc với nhà chú mà?”

“Mấy năm trôi qua, Huân Nhi cũng đã đủ tuổi để gả cho người rồi, chi bằng theo tôi…”

Con ngươi Trần Đại Dũng đỏ bừng, rít gào: “Mày mơ tưởng, cút!”

Mặt Ngũ Phi tối đen: “Bố mày gọi mày một tiếng chú Trần nên mày lên mặt với tao phải không?”

“Dám mắng tao? Bố mày mà không bắt mày trả một cái giá đắt thì tao không còn tên Ngũ Phi nữa!”

Con ngươi trở nên tối tăm, trong tay gã ta xuất hiện một thanh bảo đao được khảm bảo thạch!

Trực tiếp chém về phía đùi Trần Đại Dũng!

“Dừng tay!”

Kiếm ý lạnh như băng bùng lên từ trên người Chu Nhược Giai!

Tập trung chém về Ngũ Phi trong nháy mắt!

Đồng tử Ngũ Phi co rụt lại!

Bấy giờ, gã ta như rơi vào địa ngục Cửu U.

Thanh đao trong tay cũng chậm đi nửa phần!

“Keng!”, một tiếng giòn tan, bảo đao bị Chu Nhược Giai chém gãy.

Tôn Thiến nhanh chóng đỡ cha con hai người dậy, trốn sau lưng Chu Nhược Giai.

“Chú Trần, chú mau nuốt viên đan dược này vào đi”.

Tôn Thiến lấy ra mấy viên đan dược.

Mắt Ngũ Phi lập tức đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm đan dược trong tay Tôn Thiến: “Lục đạo đan văn? Đan dược Thánh Phẩm!”



“Các cô có cả đan dược Thánh Phẩm ư?”

“Gần đây Cự Kình Bang bị mất một lượng đan dược Thánh Phẩm, bang chủ còn đang lùng bắt kẻ trộm!”

“Thì ra chính các người đã trộm đan dược của Cự Kình Bang!”

“Người đâu, bắt!”

Hai mắt Ngũ Phi đỏ bừng, gã ta đã để ý tới Chu Nhược Giai và Tôn Thiến từ lâu rồi.

Hai cô gái da trắng nõn nà, dáng vóc hấp dẫn mê người.

So với con gái trên biển Thiên Đảo đúng là cực phẩm trong cực phẩm!

Chỉ là lúc nãy gã ta không có lý do để ra tay mà thôi!

Bây giờ, lý do đã có rồi đó!

“Rõ!”

Người Cự Kình Bang nhanh chóng vây tới.

Trường kiếm trong tay Chu Nhược Giai sáng lên rực rỡ, chiến đấu với đám Cự Kình Bang!

Ngũ Phi cũng nhào tới, từng bước đến trước mặt Trần Huân Nhi.

Giơ tay nắm bả vai cô ấy: “Em gái Huân Nhi, mau theo anh đi thôi nào!”

“Bố!”

Trần Huân Nhi sợ đến mức hét to.

Tôn Thiến đang mang thai, trong tay cũng xuất hiện một thanh trường đao, một chém chặt đứt bàn tay thối tha của Ngũ Phi!

Phụt!

Ngũ Phi nằm mơ cũng không ngờ được rằng một người đang mang thai lại có sức chiến đấu đến như thế?

Màu máu chợt hiện lên!

Một cánh tay rơi xuống đất.

“A! Tay… Tay của tao!”

Vẻ mặt Ngũ Phi đầy dữ tợn, tiếng kêu thảm thiết nghe xé ruột xé gan: “Bố mày sống từng này tuổi đầu, cả bố tao cũng chưa bao giờ đánh tao!”

“Mày lại dám chém mất một bàn tay của tao? Con mẹ nó mày chết đi cho bố mày!”

Lời nói vừa dứt, đã giơ chân đá thẳng về phía bụng Tôn Thiến!

“Tôn Thiến!”



Chu Nhược Giai tái mặt, muốn quay lại cứu người.

Lại bị đám Cự Kình Bang quấn lấy!

Bấy giờ, vẻ mặt Ngũ Phi đầy dữ tợn, trong đầu đã ảo tưởng đến cảnh bụng Tôn Thiến bị đá nát bấy!

Vào thời điểm nguy hiểm, ngàn cân treo sợi tóc này!

Ầm ầm!

Trong bụng Tôn Thiến bùng lên một hơi thở vô cùng khủng bố!

Ngăn cản một đá của Ngũ Phi.

Đồng thời!

Đánh trả lại!

Rầm!

Chân Ngũ Phi trực tiếp nổ tung, hóa thành một đám mây máu!

Lập tức bị thứ năng lực khủng bố trong bụng Tôn Thiến đánh bay ra ngoài, như con chó chết nằm dưới đất, không ngừng hộc máu!

“Gọi người… Mau… Gọi người tới…”

“Rõ!”

Người Cự Kình Bang thả ra một lệnh tiễn.

Một tia pháo hoa nở rộ!



Diệp Bắc Minh đã để lại Lôi Bạo Châu và một lượng đan dược rất lớn.

Rồi cùng Tôn Kiếm Khung rời khỏi Thanh Huyền Tông.

Trên đường đi, Tôn Kiếm Khung giải thích: “Cậu Diệp, biển Thiên Đảo cách chúng ta rất xa, hơn nữa còn có một vùng biển là nơi sinh tồn của một lượng lớn ma thú”.

“Người bình thường căn bản không thể trực tiếp vượt biển qua đó, chỉ có thể mượn một số cửa truyền tống còn sót lại từ thời thượng cổ”.

“Cửa truyền tống thật sự rất ít ỏi, cả đại lục Chân Võ này có không quá năm cái”.

Nửa ngày sau, thành Côn Khư.

Diệp Bắc Minh sợ hãi than thở: “Đông người thế này, chắc là gấp mấy lần khu phía bắc ấy nhỉ!”

“Số người trong tòa thành này chắc phải hơn cả trăm triệu rồi ấy nhỉ?”

Trăm triệu dân cư, quá là khủng bố!

Còn đông dân hơn cả một nước nhỏ ở xã hội hiện đại.