Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 861: Lâm Tiêu chẳng là cái thá gì cả



Hai người chỉ cách nhau một mét!

Một mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi.

Diệp Bắc Minh nhìn một cái, thậm chí có thể thấy rõ lông mi của Nhan Như Ngọc!

Da thịt của cô ta đúng là không có một chút tì vết.

Một nốt ruồi, một cái mụn cũng không có.

"Cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Trong sự yên tĩnh, giọng nói của Nhan Như Ngọc vang lên.

Tất cả mọi người đều ngừng thở!

Diệp Bắc Minh mở miệng: "Tôi muốn đến Đại Lục Thượng Cổ, hãy giúp tôi một việc".

Đám người tiếp tục ngây ra lần nữa!

Tên này lại còn nói mình muốn đến Đại Lục Thượng Cổ?

Mẹ nó có ai mà không muốn đến Đại Lục Thượng Cổ đâu!

Tên này dựa vào cái gì?

La Vãn Vãn gõ lên mặt bàn: "Ê ê ê, anh nhờ người ta giúp đỡ mà còn tỏ thái độ thế ư?"

Nhan Như Ngọc hừ nhẹ một tiếng: "Cậu dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ giúp cậu?"

Diệp Bắc Minh trực tiếp bắt lấy tay Nhan Như Ngọc.

"Cái gì..."

Tất cả người tu võ ở đây đều trợn cả mắt lên!

Đôi mắt Lâm Tiêu lập tức đỏ bừng, tràn ngập tơ máu!

Nhan Như Ngọc giật mình: "Cậu làm gì thế?"

Diệp Bắc Minh viết mấy chữ vào lòng bàn tay cô ta.

Nhan Như Ngọc ngây người, lại nắm chặt lấy tay Diệp Bắc Minh: "Cậu! Cậu nói thật ư?"

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Cực kỳ chính xác".

Nhan Như Ngọc suy nghĩ một chút: "Tôi có thể giúp cậu đến Đại Lục Thượng Cổ".

"Ngày mai là sinh nhật của tôi, nhất định cậu phải tới tham gia, nói cho tôi biết tất cả!"

Diệp Bắc Minh cười một tiếng: "Sinh nhật, cô bao nhiêu tuổi rồi?"

"Cút!"

Nhan Như Ngọc trợn mắt một cái.

Trong lòng không ngừng dao động!

Câu nói vừa rồi của Diệp Bắc Minh đã hoàn toàn kích thích tiếng lòng của cô ta.



"Được, vậy tôi đi trước".

Diệp Bắc Minh suy tư một chút, đứng dậy muốn đi.

Một giọng nói lạnh lẽo mang theo sát ý cực kỳ nồng đậm vang lên: "Dừng lại!"

Tất cả người tu võ đồng thời quay đầu nhìn về phía Lâm Tiêu bàn số 1!

Ngừng thở!

Xem ra Lâm Tiêu muốn ra tay rồi!

Điều khiến người ta bất ngờ chính là Diệp Bắc Minh lại làm như không nghe thấy, cứ đi ra bên ngoài Tinh Thần Lâu.

Giọng nói của Lâm Tiêu vô cùng lạnh lùng: "Tên nhóc họ Diệp, tôi có mấy câu muốn hỏi cậu!"

"Bây giờ hãy lập tức đến bàn số 1 trả lời!"

Anh vẫn không thèm để ý!

Đám người tu võ ở đây bị dọa đến mức ngừng thở, trái tim như muốn nổ tung!

Lâm Tiêu thay đổi sắc mặt, cũng không nhịn được nữa quát lên một tiếng: "Tên kia, cậu là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt đúng không?"

Đột nhiên.

Diệp Bắc Minh dừng bước lại, chậm rãi quay đầu: "Một con ruồi mà cũng dám kêu bậy?"

Anh bước ra một bước!

Trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Lâm Tiêu tại bàn số 1!

Trực tiếp đánh một quyền vào ngực Lâm Tiêu!

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn.

Lâm Tiêu ngay cả tư cách phản ứng cũng không có, đã bay ra ngoài giống như chó chết!

Sau đó đập vào tường “rầm” một tiếng, lực pháp trận tản ra giống như là sóng nước.

"Phụt!"

Lâm Tiêu phun ra một ngụm máu tươi, cực kỳ sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh: "Cậu... Cậu không phải cảnh giới Hợp Nhất!"

Diệp Bắc Minh lộ ra một nụ cười khinh thường: "Chỉ như vậy thôi ư?"

"Vậy mà còn thể hiện cái gì ở trước mặt tôi chứ?"

"Muốn tán tỉnh phụ nữ thì phải dùng bản lĩnh của mình, đừng gây sự với tôi!"

Anh quát to một tiếng: "Hiểu chưa?"

Thanh âm bỗng nhiên bộc phát!

Trong chốc lát, phía sau Diệp Bắc Minh dấy lên huyết khí ngập trời!

Hai con huyết long, một con tổ long màu đen xuất hiện!

Sát ý lạnh như băng bao phủ lấy Lâm Tiêu!



Lâm Tiêu có một loại trực giác!

Ngoại trừ trả lời “đã hiểu” ra, bất cứ câu trả lời nào cũng sẽ khiến hắn ta phải chết!

"Đã hiểu..."

Lâm Tiêu cúi đầu.

Giờ phút này, sơ tâm võ đạo vô địch của hắn ta hoàn toàn sụp đổ!

Diệp Bắc Minh lười giết Lâm Tiêu, người này không chết cũng sẽ bị phế đi.

Anh quay người, trực tiếp rời khỏi Tinh Thần Lâu.

Một giây sau.

Ầm!

Toàn bộ Tinh Thần Lâu trong nháy mắt vỡ tổ!

"Đậu má, kẻ này là ai?"

"Mẹ nó, mắt của tôi, mắt của tôi!"

"Cậu ta chỉ dùng một quyền đã đánh bại Lâm Tiêu?"

"Ừng ực, ừng ực!", rất nhiều người điên cuồng nuốt nước miếng: "Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!"

La Vãn Vãn mở to đôi mắt đẹp: "Chị Nhan, em còn tưởng rằng Lâm Tiêu có thể đấu với anh ta một lần chứ!"

"Nhưng bây giờ xem ra, Lâm Tiêu chẳng là cái thá gì cả".

Nhan Như Ngọc lắc đầu: "Chị chưa bao giờ cho rằng Lâm Tiêu là đối thủ của cậu ta cả".

Lời của hai người giống như là một cây đao.

Đâm thật sâu vào trái tim Lâm Tiêu!

Phụt!

Lâm Tiêu phun ra một ngụm máu trong tim, ngất đi tại chỗ.

"Đậu má! Đậu má! Đậu má!"

Chu Chí Cao kích động nhảy dựng lên, xông ra khỏi Tinh Thần Lâu nhanh như chớp: "Đại ca, chờ tôi một chút!"

Chu Chí Cao đuổi theo mười mấy con phố.

Diệp Bắc Minh dừng lại, bất đắc dĩ lắc đầu: "Cậu đi theo tôi làm cái gì?"

Chu Chí Cao nghẹn đến đỏ mặt: "Anh Diệp, à không, đại ca!"

"Từ giờ trở đi, anh chính là đại ca của tôi".

"Anh muốn tôi làm gì tôi liền làm cái đó, mặc dù tôi chỉ là một tên vô dụng, nhưng mà tôi..."

Xấu hổ ghê!

Hình như mình không có ưu điểm gì cả: "Khụ khụ... đại ca, anh hãy thu nhận tôi đi".