Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 866: Tôi phải bị thương



Chu Chí Cao toát mồ hôi hột: “Đại ca, uống trà nào, chúng ta uống trà đi...”

Điều khiến tất cả mọi người bất ngờ ấy là.

Diệp Bắc Minh lại bình thản trả lời: “So với việc uống trà thì tôi càng thích giết người hơn!”

Dứt lời, anh từ từ bước ra khỏi phạm vi của nhà họ Tô.

Rồi ngoắc ngón tay với thái thượng trưởng lão của Thương Khung cung: “Lên rồi chết đi!”

“Cái gì?”

Tô Lê biến sắc.

“Ôi mẹ ơi...”, Chu Chí Cao ngồi phịch xuống đất.

Lục Đằng khó tin nhìn về phía Diệp Bắc Minh.

Vui vẻ!

Thật đúng là một niềm vui to lớn mà!

Những người còn lại ở đây đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ: “Không hổ danh là người tiêu diệt tứ đại gia tộc Thượng Cổ, thật dũng cảm!”

“Chỉ dũng cảm thôi thì chưa đủ đâu, thái thượng trưởng lão của Thương Khung cung đâu phải ngồi chơi xơi nước”.

“Đúng vậy, cậu ta bước ra khỏi khu vực của nhà họ Tô chẳng khác nào chịu chết”.

Rất nhiều người đổ dồn ánh mắt qua đó.

Bọn họ cũng không đánh giá cao Diệp Bắc Minh.

Lời nói của Diệp Bắc Minh đã chọc giận thái thượng trưởng lão của Thương Khung cung: “Người trẻ tuổi à, chữ chết có tổng cộng sáu nét, chắc có lẽ cậu không biết viết thế nào rồi!”

Ba bóng người lắc mình phút chốc đã xuất hiện ngay trước mặt Diệp Bắc Minh.

Ba lão già kia đều vươn một bàn tay ra hướng thẳng về phía anh.

Ầm!

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trắng bệch, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động mạnh.

Anh phun ra một ngụm máu.

Chu Chí Cao hét lên: “Đại ca!”

Lục Đằng nhe răng cười cợt: “Haha, oắt con, cậu ngang tiếp đi chứ?”

“Ở trước mặt thái thượng trưởng lão của Thương Khung cung tôi đây, cậu không có tư cách ngông cuồng!”

Ông già áo xanh cười khẩy: “Đúng là yếu như sên, không chịu nổi một đòn!”

Rầm!

Ông ta đưa tay lên tung ra một chưởng.



Diệp Bắc Minh đứng im tại chỗ như trời trồng.

Anh trúng đòn bay phắt ra sau rồi nện mạnh xuống mặt đất, khói bụi bay mịt mù.

“Chà”.

“Không có gì hồi hộp hết!”

“Chả phải đương nhiên còn gì? Ba thái thượng trưởng lão cùng ra tay liệu ai có thể sống sót chứ?”

“Tôi còn tưởng Diệp Bắc Minh mạnh lắm!”

Cả hội trường rộ lên.

Tô Lê nhíu mày thầm nghĩ: ‘Sao lại vậy? Lẽ nào tin tức mình nhận được là sai hay sao?’

‘Cậu ta không phải một mình diệt tứ đại gia tộc Thượng Cổ hay sao? Vậy sao giờ lại không chịu nổi một đòn thế kia, khác xa người trong truyền thuyết kia quá!’

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hối hả hỏi han: “Này nhóc, không cần tôi ra tay thật à?”

“Cứ tiếp tục như thế thì cậu sẽ chết mất!”

Diệp Bắc Minh cắn răng truyền âm trả lời: “Không được, mỗi lần đều để ông ra tay hết”.

“Điều đó đã khiến cảnh giới của tôi giậm chân tại chỗ không tăng tiến lên được, vẫn luôn dừng chân ở cảnh giới Hợp Nhất!”

“Tôi phải bị thương, nhất định phải bị thương nặng!”

“Lần trước, nhờ bị thương nên ma huyết trong cơ thể tôi mới có phản ứng!”

“Nếu không bị thương thì chắc có lẽ vĩnh viễn cũng không thể thức tỉnh sức mạnh trong huyết mạch được!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nóng nảy: “Thế nhưng chỉ cần tôi ra tay thì có thể giết ba người này ngay lập tức!”

“Cậu cần gì phải làm thế chứ?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Tháp nhỏ, tin tôi, tôi sẽ không chết đâu”.

“Tôi buộc phải thức tỉnh ma huyết, chỉ có như vậy mới có thể trở nên mạnh hơn”.

“Chỉ có như vậy mới có thể đến đại lục Thượng Cổ cứu mẹ!”

Anh hét lên.

Dưới ánh mắt của hàng trăm nghìn người.

Diệp Bắc Minh từ từ đứng lên, nhếch miệng cười: “Chưa ăn cơm à? Mạnh tay lên chút!”

“Trời ơi...”

“Cậu ta điên rồi à?”

“Đã bị thương vậy rồi mà còn dám mạnh miệng nữa sao?”

Rất nhiều người há hốc mồm kính trọng anh.

Cũng có vài người cười khinh khỉnh nói: “Vịt chết còn mạnh miệng!”



“Haha!”

Lão già áo xanh từ từ bước đến trước mặt Diệp Bắc Minh, tung một quyền đánh bay anh.

Diệp Bắc Minh bay văng ra ngoài mấy chục mét rồi phun ra một ngụm máu tươi.

Lão già áo đen lắc đầu: “Con kiến cỏn con ấy cần ba người chúng ta cùng ra tay à?”

Lão già áo tím không hờn không giận nói: “Lục Đằng, chẳng phải ông quá cẩn thận rồi sao?”

Lục Đằng mỉm cười làm lành: “Hai vị thái thượng trưởng lão à, tôi cẩn thận quá rồi”.

“Nếu biết sớm cậu ta không chịu nổi một đòn thì đã chẳng cần ba người xuất chiến”.

Ngay sau đó.

Lục Đằng quay đầu lại, trào phúng nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh à, ở trước sức mạnh tuyệt đối mà nói!”

“Cái gọi là mạnh miệng chỉ là một trò hề mà thôi”.

Mày Tô Lê càng nhíu chặt hơn, nghĩ: ‘Không đúng, theo tin tức mình nhận được, hẳn là cậu ta không phải người trơ mắt chịu chết’.

‘Cậu ta làm vậy có mục đích gì chứ, rốt cuộc là vì sao...’

Ánh mắt Chu Chí Cương đỏ bừng: “Lục cung chủ, tôi xin ông tha cho cậu ta đi!”

Lục Đằng lạnh lùng liếc mắt nhìn anh: “Chỉ là tên hề nhỏ bé như con kiến, cậu không có tư cách nói chuyện với tôi!”

“Cút!”

Một tiếng hét to vang lên.

Chu Chí Cao bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu.

“Nhìn kìa...”

Mọi người nhìn theo hướng tiếng hét to kia vọng tới.

Bọn họ chỉ thấy Diệp Bắc Minh từ từ đứng dậy.

Cơ thể đẫm máu vỗ bùn đất dính trên người xuống.

Rồi anh vui vẻ nhìn lão già áo xanh: “Lão già kia, không ăn cơm à? Mạnh tay lên chút coi!”

Cái gì?

Mọi người ngơ ngác đứng nhìn.

Tô Lê sợ ngây người.

Đến cả Lục Đằng cũng kinh ngạc thốt lên: “Nhóc con, cậu không sợ chết thật à?”

“To gan!”

Lão già áo xanh tối sầm mặt mày, nổi trận lôi đình.