Con ngươi ông ta đỏ bừng, rít gào nói: “Được lắm! Lão sẽ thỏa mãn cậu!”
Bàn tay gầy trơ xương hung hãn khép lại.
Tiếng răng rắc vang lên.
Yết hầu của Diệp Bắc Minh như sắp bị bóp nát.
Ngay khoảnh khắc mảnh chỉ treo chuông ấy.
Diệp Bắc Minh cảm thấy trong máu thịt của mình sinh ra một luồng sức mạnh như muốn nghiền nát mọi thứ.
“Sát sư phụ, rốt cuộc tôi đã hiểu nghĩa cuối cùng của đạo tàn sát rồi”.
“Đạo tàn sát không chỉ có suy nghĩ muốn tàn sát!”
Hừ lạnh một tiếng, quải trượng đầu rồng trong tay gõ xuống đất nói: “Đây là do cậu ta tự chuốc lấy, tôi đã định thầm mở lời cho con bé nhà họ Tô kia giúp cậu ta rồi”.
“Thế nhưng cậu ta không biết ơn mà còn từ chối Tô Lê, hùng hổ rời khỏi buổi đấu giá”.
“Bây giờ, tên nhóc này lại khiêu khích thái thượng trưởng lão của Thương Khung cung nữa, haha...”
“Phải tự mình trải nghiệm chết chóc, chỉ có trải qua cảm giác sắp bước vào cửa tử kia mới biết được cái gì mới là tàn sát!”
“Mà đạo tàn sát lại tồn tại ngay trong đó!”
“Ma huyết sôi trào trong máu đi!”
Ngay sau đó.
Diệp Bắc Minh bỗng nhiên đưa tay lên tóm chặt lấy móng vuốt teo tóp của lão già áo xanh.
Khóe miệng anh nhếch lên vẽ ra một nụ cười: “Vẫn chưa đủ sức đâu!”