Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 867: Cảm giác tử vong



Ông ta chậm rãi bước tới chỗ Diệp Bắc Minh, giơ bàn tay năm ngón ra tóm lấy yết hầu của anh.

Hai chân tách khỏi đất bằng.

Một cảm giác nghẹt thở truyền tới, lan tới đầu Diệp Bắc Minh.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khiếp hãi run rẩy nói: “Này nhóc, cậu điên thật rồi!”

“Để tôi ra tay giết ông ta ngay đi!”

Diệp Bắc Minh lại vô cùng bình tĩnh đáp: “Không cần ông ra tay, tôi đã cảm nhận được một chút rồi”.

“Cảm giác tử vong ập tới...”

Cùng lúc đó, trong góc tối.

Nhan Như Ngọc nóng như lửa đốt nói: “Sư phụ, xin người ra tay giúp!”

Bên cạnh Nhan Như Ngọc là một bà lão trông khoảng chừng sáu bảy mươi tuổi.

Bà lão tức cười nói: “Người như thế còn sống có ý nghĩa gì?”

“Như Ngọc, ta rất hiếu ký người như vậy có lý do gì cho con cứu?”

Nhan Như Ngọc cắn bờ môi đỏ mọng đáp:

“Bởi vì... cậu ta... còn một chuyện không nói cho con biết”.

Bà lão hừ nói: “Mặc kệ có chuyện gì đi chăng nữa!”

“Lão đây sẽ không cứu tên nhóc con đó đâu, cứ để cho cậu ta chết ngắt đi”.

“Sư phụ!”

Nhan Như Ngọc quỳ xuống.

La Vãn Vãn cũng quỳ xuống theo: “Bà, bà giúp chị Nhan với”.

“Các con!”

Bà lão khiếp sợ hỏi: “Chỉ là một người đàn ông có đáng cho con làm vậy không?”

Ánh mắt Nhan Như Ngọc rực lửa, đáp: “Sư phụ, đáng giá ạ... con cầu xin người...”

“Hầy”.

Bà lão thở dài nói tiếp: “Được rồi, nếu các con đã xin thì lão đành ra tay thôi...”

Ngay lúc ấy, Diệp Bắc Minh quát to từng chữ một lên: “Mạnh! Tay! Hơn! Chút! Nữa! Đi!”

“Mẹ ơi!”

Lão già áo xanh tức sùi bọt mép, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ tạp chủng, cậu đúng là mạnh miệng!”

“Không đủ sức à? Cậu muốn chết phải không?”

Con ngươi ông ta đỏ bừng, rít gào nói: “Được lắm! Lão sẽ thỏa mãn cậu!”

Bàn tay gầy trơ xương hung hãn khép lại.

Tiếng răng rắc vang lên.



Yết hầu của Diệp Bắc Minh như sắp bị bóp nát.

Ngay khoảnh khắc mảnh chỉ treo chuông ấy.

Diệp Bắc Minh cảm thấy trong máu thịt của mình sinh ra một luồng sức mạnh như muốn nghiền nát mọi thứ.

“Sát sư phụ, rốt cuộc tôi đã hiểu nghĩa cuối cùng của đạo tàn sát rồi”.

“Đạo tàn sát không chỉ có suy nghĩ muốn tàn sát!”

Hừ lạnh một tiếng, quải trượng đầu rồng trong tay gõ xuống đất nói: “Đây là do cậu ta tự chuốc lấy, tôi đã định thầm mở lời cho con bé nhà họ Tô kia giúp cậu ta rồi”.

“Thế nhưng cậu ta không biết ơn mà còn từ chối Tô Lê, hùng hổ rời khỏi buổi đấu giá”.

“Bây giờ, tên nhóc này lại khiêu khích thái thượng trưởng lão của Thương Khung cung nữa, haha...”

“Phải tự mình trải nghiệm chết chóc, chỉ có trải qua cảm giác sắp bước vào cửa tử kia mới biết được cái gì mới là tàn sát!”

“Mà đạo tàn sát lại tồn tại ngay trong đó!”

“Ma huyết sôi trào trong máu đi!”

Ngay sau đó.

Diệp Bắc Minh bỗng nhiên đưa tay lên tóm chặt lấy móng vuốt teo tóp của lão già áo xanh.

Khóe miệng anh nhếch lên vẽ ra một nụ cười: “Vẫn chưa đủ sức đâu!”

Lão già áo xanh sững sờ: “Thằng rác rưởi kia, cậu... Á!”

Ông ta hét thảm.

Cảnh tượng khiến người ta khiếp hãi xuất hiện.

Bọn họ chỉ thấy một cảnh.

Diệp Bắc Minh tóm lấy ngón út của lão già áo xanh kia, tiếng răng rắc vang lên, tay ông ta đã gãy.

“Rắc!”

Ngón áp út, gãy!

“Rắc!”

Ngón giữa, gãy!

“Rắc!”

Ngón trỏ, gãy!

“Rắc!”

Ngón cái, gãy!

Năm ngón tay đang tóm lấy cổ của Diệp Bắc Minh như sắp bóp chết anh kia đã gãy.

Diệp Bắc Minh gỡ từng ngón một ra rồi bẻ gãy hết chúng.

Lục Đằng, Tô Lê, Nhan Như Ngọc, La Vãn Vãn và Chu Chí Cao khiếp sợ nhìn cảnh đó.

Không gian tĩnh lặng.



Chỉ còn tiếng la hét thảm thiết của lão già áo xanh kia: “Á...”

Ánh mắt lão già áo xanh kia đỏ rực, dữ tợn nói: “Sao cậu lại có được sức mạnh đó? Không thể nào, không thể nào!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Tại sao lại không thể chứ?”

Anh tóm lấy tay lão già áo xanh rồi xé nó xuống.

Tiếng xoèn xoẹt vang lên, máu tươi văng khắp nơi.

“Vãi chưởng!”

Đám người tu võ đứng hóng chuyện đồng thanh hét lớn.

Tô Lê run chân: “Á! Cậu ta đó sao?”

Lục Đằng sợ run người: “Tại sao lại như thế?”

Gương mặt nhợt nhạt của Chu Chí Cao lại bừng sức sống: “Đại ca trâu bò quá!”

“Ôi!”

Bà lão nọ hít một hơi, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, bật thốt: “Tên nhóc này...”

La Vãn Vãn mở miệng nói: “Chị Nhan, chị nhìn kia!”

Nhan Như Ngọc quay đầu lại thì sợ ngây người: “Chuyện gì vậy?”

“Tiểu súc sinh kia, dừng tay lại!”

Hai tiếng hét to lần lượt vang lên, lão già áo đen và lão già áo tím hoàn hồn lại, phẫn nộ lao tới.

Lúc này.

Trong cơ thể Diệp Bắc Minh bùng lên một luồng khí tức đen tuyền.

Trong chốc lát nó đã bao phủ cả không trung.

Trời đang giữa trưa nắng chói chang bỗng chìm trong tối tăm mù mịt.

“Huyết Long, Tổ Long, Long Hồn!”

“Xuất hiện!”

Gầm gừ...!

Ba tiếng rồng ngâm đồng thời vang lên.

Lão già áo đen và lão già áo tím sững sờ: “Đây là cái quái gì thế?”

Cả hội trường náo động.

Vô số người ngẩng đầu lên nhìn qua khu vực ra giá của nhà họ Tô.

“Sao lại thế này chứ?”

“Tiếng rồng ngâm ư?”

“Đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Đi, đi xem thử!”