Diệp Bắc Minh gật đầu với bà, lại nhìn về phía Long Hồn: “Cảm ơn tất cả mọi người đã túc trực và bảo vệ trong suốt thời gian qua, Diệp Bắc Minh tôi sẽ khắc ghi trong lòng!”
“Mẹ tôi cần được nghỉ ngơi, Lư Quốc Phong!”
Lư Quốc Phong đi tới, vẻ mặt xúc động: “Có!”
“Chuẩn bị cho tôi một phòng yên tĩnh”.
“Rõ!”
Lư Quốc Phong hành lễ, rồi nói: “Nghệt mặt ra đó làm gì? Dẫn Long Soái về doanh!”
Mười lăm phút sau, sâu bên trong căn cứ nơi biên giới.
Trong phòng chỉ còn lại Diệp Bắc Minh và Diệp Thanh Lam.
Lãnh Nguyệt, Hạ Nhược Tuyết, Lư Quốc Phong đều biết ý, để lại thế giới riêng cho mẹ con hai người.
Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Diệp Thanh Lam, hít sâu một hơi: “Mẹ, con đang nằm mơ ư?”
“Con ngày nhớ đêm mong, không ngờ hôm nay thật sự được gặp mẹ!”
“Mẹ có biết con tìm kiếm manh mối gian nan đến mức nào hay không? Con còn tưởng rằng tất cả mọi sự tìm kiếm của con đều thành công dã tràng!”
“Nhưng không ngờ con thật sự có thể gặp được mẹ!”
Mắt Diệp Thanh Lam đỏ lên, mũi cay xè: “Minh nhi, là mẹ không tốt”.
“Mẹ cũng muốn gặp được con, nhưng mẹ thật sự không có cách nào khác, mẹ không thể để những kẻ đó biết đến sự tồn tại của con được”.
“Nếu không…”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh tối sầm xuống: “Mẹ muốn nói đến nhà họ Từ ư?”
Diệp Thanh Lam lắc đầu: “Nhà họ Từ, chỉ là một phần mà thôi”.
“Thật ra, mẹ lo lắng về người của Thiên Ma Tộc hơn!”
“Thiên Ma Tộc?”
Diệp Bắc Minh chấn động.
Ánh mắt Diệp Thanh Lam vô cùng nghiêm túc: “Minh nhi, mẹ cho con chuẩn bị nhiều như thế là để con có thể chấp nhận được thân phận của mình”.
“Nói thế tức là con đã biết được thân thế của mình rồi phải không?”
Diệp Bắc Minh nghiêm túc gật đầu: “Trong cơ thể con có nửa dòng máu Ma tộc, có lẽ cha con chính là Tề Thiên Ma Tôn?”
“Ông ấy đến từ Thiên Ma Tộc ư?”
Diệp Thanh Lam gật đầu: “Đúng vậy, cha con chính là Thánh Tử Thiên Ma Tộc, sau khi Ma Hoàng ngã xuống thì ông ấy nhận nhiệm vụ trở thành Ma Hoàng mới!”
“Lại bị người trong tộc đuổi giết, bây giờ…”
Hơi thở Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập: “Bây giờ thì sao?”
Diệp Thanh Lam nhìn dáng vẻ lo lắng của Diệp Bắc Minh.
Tim bỗng nhiên hẫng một nhịp: “Với tính cách của Minh nhi, nếu biết tung tích của cha nó, e là…”
“Minh nhi, con đừng trách mẹ!”
Mỉm cười nói: “Minh nhi cứ yên tâm, cha con đang ở một nơi rất an toàn”.
“Thiên Ma Tộc vẫn lùng sục tung tích của ông ấy, nên mẹ không thể nói cho con biết”.
“Nhỡ đâu kẻ nào đó biết được tung tích của cha con thì sẽ không phải là chuyện tốt lành gì”.
Diệp Bắc Minh thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Nói thế tức là, bố con thật sự vẫn đang an toàn ư?”
Đôi mắt Diệp Thanh Lam có chút né tránh, gật đầu: “Ừm”.
Diệp Bắc Minh im lặng một lát, tiếp tục hỏi: “Mẹ, chuyện nhà họ Diệp thượng cổ rốt cuộc là sao?”
Diệp Thanh Lam lại một lần nữa ngẩng đầu lên: “Nhà họ Diệp thượng cổ từng là gia tộc hàng đầu ở thế giới Chân Võ, sau đó lại vì nguyên nhân nào đó mà lụn bại”.
“Nhà họ Diệp trên đỉnh Côn Luân chúng ta có lẽ là nhánh cuối cùng của nhà họ Diệp thượng cổ!”
“Ban đầu mẹ cũng không biết chuyện này, chỉ là sau đó đến đại lục Thượng Cổ thì dần tìm ra được vài sự thật…”
Tình huống cũng không khác những gì Diệp Bắc Minh biết cho lắm.
Diệp Thanh Lam giải thích một phen: “Sau khi nhà họ Diệp bị giết, thì nhà tổ đã bị nhà họ Từ chiếm lấy”.
“Mà nhà họ Từ đó từng là tôi tớ nhà họ Diệp!”
“Theo mẹ được biết thì sự diệt vong của nhà họ Diệp có liên quan rất lớn đến nhà họ Từ”.
“Mẹ lẻn vào nhà tổ nhà họ Diệp, vô tình có được bản đồ kho báu của nhà họ Diệp”.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh chợt lóe: “Kho báu nhà họ Diệp?”
Diệp Thanh Lam lấy ra tấm bản đồ giao cho Diệp Bắc Minh: “Nó có tên là Long Đồ!”
“Vô tình rơi vào tay mẹ, cũng có thể là chuyện đó đã được số mệnh an bài”.
“Minh nhi, nếu con đủ mạnh, thì có thể tìm cơ hội đi xem thử”.
“Mẹ tin con, ngày đó sẽ không còn quá xa nữa!”
Diệp Bắc Minh cười: “Mẹ, ngày đó đã đến rồi”.
“Cái gì?”
Diệp Thanh Lam khó hiểu nhìn anh.
Diệp Bắc Minh chỉ cười mà không nói.
Mở ra bản đồ kho báu của nhà họ Diệp.
Chợt thấy tim mình hẫng đi một nhịp!
Trong bản đồ có tổng cộng chín mươi chín long mạch, toàn bộ đều hội tụ về một chỗ!
Ở giữa trung tâm bản đồ, lại thiếu mất một mảnh!
“Đó là…”
Nhìn thấy một mảnh bị thiếu, lòng Diệp Bắc Minh chợt nhớ tới một điều.
Anh khoát tay!
Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay anh, phóng thẳng vào trong Long Đồ.
Hai mảnh hợp làm một, kín kẽ!
“Hít!”
Tấm bản đồ đầy đủ và hoàn chỉnh xuất hiện trước mắt.
Chỉ thẳng vị trí của kho báu nhà họ Diệp!
“Ngục giam Trấn Hồn?”
Diệp Bắc Minh hết sức kinh ngạc: “Cánh cửa vào kho báu nhà họ Diệp lại ở tầng dưới cùng của ngục giam Trấn Hồn?”
Diệp Thanh Lam đi tới, vẻ mặt kinh ngạc: “Sao lại là ngục giam Trấn Hồn?”
Diệp Bắc Minh như nghĩ tới điều gì đó, gật đầu: “Chẳng lẽ…”