Bản đồ kho báu nhà họ Diệp lại chỉ về phía ngục giam Trấn Hồn, xem ra không đi thì không được!
Diệp Thanh Lam hỏi: “Minh nhi, sắp tới con có kế hoạch gì không?”
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút: “Con đã đồng ý với sư phụ Hắc Long, chuẩn bị đến tộc Hắc Long một chuyến, trả Long Châu lại!”
“Sau đó, còn phải đến ngục giam Trấn Hồn một chuyến!”
“Đúng rồi, mẹ, các sư tỷ của con đều là do mẹ chuẩn bị phải không?”
Diệp Thanh Lam cười một tiếng: “Đó là người hầu mà bố đã lựa chọn cho con, mẹ chỉ chịu trách nhiệm dạy dỗ một chút mà thôi”.
“Lai lịch của họ cũng không tệ, nếu con thích, có thể nhận lấy hết”.
Diệp Bắc Minh có chút phiền não: “Mẹ, bên cạnh con đã có rất nhiều phụ nữ rồi”.
“Nhược Giai là vợ chưa cưới của con, Tôn Thiến vẫn đang mang thai, còn thêm một Nhược Tuyết…”
Mặt Diệp Thanh Lam chợt đổi: “Nguy rồi!”
“Mẹ, sao thế?”
Diệp Bắc Minh khó hiểu.
Diệp Thanh Lam có vẻ tự trách: “Minh nhi, mẹ quên mất chuyện này”.
“Nhược Dư và Tôn Thiến, cùng với một sư phụ của con đã bị không gian cắn nuốt”.
Đồng tử Diệp Bắc Minh co rụt lại: “Cái gì?”
“Mẹ, sao lại như thế?”, hơi thở Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập.
Diệp Thanh Lam giữ chặt tay Diệp Bắc Minh: “Minh nhi, tạm thời con đừng vội”.
“Mẹ cũng nghe được chuyện này từ miệng Từ Thiên, ông ta đã dùng đá lưu niệm ghi lại tất cả”.
Hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Mẹ, chuyện như thế mà bảo con không nóng nảy làm sao được?”
Diệp Thanh Lam cố gắng an ủi cảm xúc Diệp Bắc Minh: “Nhược Giai, Tôn Thiến và sư phụ con bị không gian cắn nuốt, nhưng cũng chưa chắc sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng”.
“Giáo Phụ cũng rất mạnh, sau trận chiến đó tuy ông ấy có bị thương”.
“Nhưng vẫn đủ sức tự bảo vệ bản thân mình”.
Diệp Bắc Minh nhìn mẹ: “Mẹ, nói thế là sao?”
Diệp Thanh Lam suy nghĩ một lát, mới giải thích: “Tuy rằng khe hở không gian rất đáng sợ, nhưng chỉ đáng sợ với võ giả cấp thấp thôi”.
“Với võ giả cấp cao mà nói, chỉ cần đủ sức chống lại sức mạnh không gian thì cũng không nguy hiểm là mấy”.