Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 922: Huyết mạch nhà họ Diệp thượng cổ!



Cả ngục giam Trấn Hồn chấn động dữ dội, sức mạnh không gian đang ngưng tụ lại.

Bên ngoài, ba con Huyết Long cũng cảm nhận được sự thay đổi của ngục giam Trấn Hồn: “Hơi thở gì thế này?”

“Chẳng lẽ thằng ranh đó đã mở ra được kho báu nhà họ Diệp?”

“Không được! Mau lên!”

Ba con Huyết Long như nổi điên xông vào trong ngục giam Trấn Hồn, trực tiếp nhảy vọt vào.

Cùng lúc đó, một cảm giác quỷ dị đánh úp tới.

Một giây sau đó.

Ở một góc dưới tầng chót của ngục giam Trấn Hồn.

Một khe tối không gian hiện lên!

Diệp Bắc Minh liếc mắt nhìn lại, cảm giác như đang bị thứ gì đó trong vực sâu nhìn chằm chằm: “Đây là Ma Uyên ư?”

“Diệp Bắc Minh, mày đúng là to gan!”

“Nhà họ Từ là nơi mà mày có thể tới hả?”

“Không phải mày mở ra kho báu của nhà họ Diệp rồi hả? Ma Uyên? Sao lại xuất hiện ở nơi này!"

Ba giọng nói đầy tức giận vang lên sau lưng.

“Nói lời vô nghĩa với nó làm gì? Trực tiếp giải quyết nó là xong!”

Diệp Bắc Minh quay đầu lại, ba con Huyết Long chen vào tầng dưới cùng của ngục giam Trấn Hồn, không hề do dự lao về phía anh!

“Hôm nay không rảnh chơi với các người, sớm muộn gì tôi cũng sẽ quay lại lần nữa”.

Anh từng bước đi tới, tiến vào trong Ma Uyên, biến mất!

Diệp Bắc Minh vừa mới đi.

Thì lão già lôi thôi kia đã khua tay múa chân nói: “Ha ha, ngày Ma Uyên mở ra ở ngục Trấn Hồn, chính là ngày lão già này được tự do!”

“Lời hứa của lão phu với người đó đã được thực hiện, tôi đã tự do!”

Ông ta không thèm nhìn ba lão tổ nhà họ Từ.

Chân giẫm mạnh một cái!

Hóa thành vầng sáng vàng trực tiếp đục xuyên mười tầng ngục giam Trấn Hồn, tất cả trận pháp như biến thành giấy.

……

Sâu bên trong Ma Uyên.

Giáo Phụ nhắm mắt ngồi trước tấm bia đá.



Tấm bia đá vô cùng cổ xưa, khắc những nét chữ nhìn không rõ.

Xoẹt!

Ánh mắt Giáo Phụ chợt mở, vẻ mặt hào hứng: “Bắc Minh đến rồi!”

“Cuối cùng phong ấn cũng được giải trừ… Người đó có thể thoát ra rồi”.

Một giây sau đó.

Ký tự trên tấm bia đá nở rộ vầng hào quang.

Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh bước vào trong Ma Uyên, sâu bên trong Thiên Cơ Các.

Một quả cầu vàng óng có hình dạng giống quả địa cầu chuyển động.

Trên đó khắc 99 con kim long.

Ba mươi sáu thiên cương, bảy mươi hai địa sát.

Một trăm lẻ tám vì sao.

Ngoài Diệp Tiêu Tiêu, còn có hơn mười đệ tử đứng quanh bốn phía quả cầu vàng.

Đột nhiên.

“Phụt!”

Ông lão ngồi bên dưới quả cầu vàng phun ra một ngụm máu tươi!

“Sư phụ!”

Diệp Tiêu Tiêu giật mình gọi.

Ông lão mở mắt, đầy kinh hoàng: “Sao lại như thế được?”

Một thanh niên ăn mặc sang trọng kinh ngạc: “Sư phụ, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Sư phụ, người trông thấy cái gì?”

Một cô gái sắc mặt nặng nề hỏi.

Ông lão thì thào nói: “Hôm nay thật sự xuất hiện một người mà lão phu không thể đoán được mệnh ư?”

“Cái gì?”

Hơn mười người, trong đó có cả Diệp Tiêu Tiêu tròn mắt nhìn nhau.

Ông lão thường được gọi là Thắng Thiên Bán Tử.

Tên Kì Thắng Thiên



Người ta cũng gọi ông ta là "lão Thắng Thiên”, “Thiên Cơ Linh Vị”…

Không có ngoại lệ, người này chính là người giỏi nhất về bói toán, đoán mệnh!

Thanh niên ăn mặc sang trọng kia đanh mặt: “Sư phụ, Diệp Bắc Minh này đáng sợ như thế ư?”

“Cả sư phụ cũng không thể nhìn thấy tương lai của cậu ta hả?”

Mặt Kì Thắng Thiên vàng như nến.

Thanh niên kia lại nói: “Tất cả ra ngoài cho tôi, Tiêu Tiêu ở lại!”

Soạt!

Tất cả ánh mắt của hơn mười người đều dừng lại ở chỗ Diệp Tiêu Tiêu.

Ghen tị, nghi ngờ, khó chịu và rất nhiều thứ chợt lướt qua.

Thanh niên mặc quần áo sang trọng kia liếc mắt nhìn Diệp Tiêu Tiêu thật lâu!

“Rõ!”

Mọi người không dám cãi lệnh, đều rời khỏi đại điện.

Kì Thắng Thiên vẫy tay: “Tiêu Tiêu, lại đây”.

“Dạ”.

Diệp Tiêu Tiêu đi tới: “Sư phụ có lời gì cần dặn?”

Kì Thắng Thiên nở nụ cười vui mừng: “Cuối cùng cơ hội cũng đã đến”.

Không chờ Diệp Tiêu Tiêu hỏi.

Kì Thắng Thiên đã trực tiếp quỳ xuống: “Kì Thắng Thiên ra mắt cô chủ!”

“A?”

Diệp Tiêu Tiêu giật mình không ngừng lùi về phía sau, che miệng thật chặt: “Sư phụ, người… Người nói cái gì thế?”

“Cái gì mà cô chủ, người… Người đừng dọa con…”

Kì Thắng Thiên quỳ xuống đất, khẽ lắc đầu: “Tiêu Tiêu, đây là lần cuối cùng ta gọi con như thế”.

“Thân phận thật sự của cô là huyết mạch nhà họ Diệp thượng cổ, tổ tiên của tôi lại là người hầu của nhà họ Diệp!”

“Thành lập Thiên Cơ Các, cũng chỉ để bảo vệ huyết mạch nhà họ Diệp!”

Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Tiêu Tiêu co rụt lại: “Con… Con là huyết mạch của nhà họ Diệp thượng cổ ư?”

Kì Thắng Thiên gật đầu: “Cô chủ, tôi biết cô rất khó chấp nhận”.

“Nhưng sự thật chính là như thế!”