“Đây là lệnh bài của chủ nhân nhà họ Diệp, có nó cô sẽ mở được cổng kho tàng nhà họ Diệp, có được tất cả những gì tổ tiên để lại!” Nói xong, ông ta lấy ra một lệnh bài hình rồng màu vàng. Trên đó là một chữ Diệp cổ xưa. Diệp Tiêu Tiêu há hốc miệng, chẳng nói được một lời nào. Ánh mắt Kì Thắng Thiên trở nên nghiêm túc: “Cô chủ, những lời tôi chuẩn bị nói sẽ cực kỳ quan trọng”. “Ngoài kia đồn rằng, tổ tiên nhà họ Diệp đắc tội với người của thế giới Cao Võ, nên mới bị diệt tộc!” “Nhưng sự thật không phải như thế, mà là nhà họ Diệp có được thứ mà tất cả thế lực của thế giới Cao Võ đều thèm muốn”. “Thứ đó, được phong ấn bên trong kho tàng nhà họ Diệp!” “Chỉ cần cô chủ có thể bắt tay với một người mà tổ tiên gọi là “kẻ không có số mệnh” thì có nhà họ Diệp sẽ trở lại thời kỳ huy hoàng nhất!” “Hôm nay, “kẻ không có số mệnh” mà tổ tiên nhà họ Diệp nói đã xuất hiện!” Vẻ mặt Diệp Tiêu Tiêu đầy rung động: “Kẻ không có số mệnh?” “Không thể đoán mệnh! Chờ đã…” “Sư phụ, ý người là Diệp Bắc Minh?” Kì Thắng Thiên mỉm cười, khóe miệng tràn ra máu tươi: “Đúng vậy”. Diệp Tiêu Tiêu sợ hãi: “Sư phụ, người bị sao thế?” Vẻ mặt Kì Thắng Thiên như được giải thoát: “Thiên đạo năm mươi, đại diễn bốn mươi chín, người là một…” “Sư phụ được người đời gọi là Thắng Thiên Bán Tử, phải trả giá bằng số tuổi thọ còn lại của mình, để dự đoán được một nửa của phần người đó”. “Một nửa còn lại, phải dựa vào tất cả mọi người”. Ông ta lấy ra Thiên Cơ Lệnh: “Cô chủ, từ ngày hôm nay cô chính là chủ nhân của Thiên Cơ Các”. “Nhà họ Kì từng nhận được ân huệ của tổ tiên nhà họ Diệp, cuối cùng hôm nay cũng đã trả được…” Dứt lời, ánh mắt Kì Thắng Thiên trở nên u ám, hoàn toàn mất đi hơi thở. Diệp Tiêu Tiêu cầm Thiên Cơ Lệnh, đau khổ hét lên: “Sư phụ!” Ầm ầm! Khoảnh khắc Kì Thắng Thiên qua đời, hồn đăng bên ngoài đại điện cũng tắt ngóm. “Sư phụ mất rồi?” “Sao lại như thế!” Đồng tử tất cả đệ tử đứng bên ngoài đều co rụt lại. Phá cửa vọt vào. Đúng lúc trông thấy thi thể Kì Thắng Thiên khóa thành một làn sương khói bay đi, nhanh chóng biến mất. Diệp Tiêu Tiêu quỳ dưới mặt đất, nắm chặt lấy Thiên Cơ Lệnh. “Sư phụ!” “Là Thiên Cơ Lệnh!” Con ngươi bọn họ lại co rụt. Mắt thanh niên mặc quần áo sang trọng kia đỏ như chảy ra máu, Thiên Cơ Lệnh là tín vật của chủ nhân Thiên Cơ Các, không truyền cho người ngoài. Bấy giờ, lại nằm trong tay Diệp Tiêu Tiêu! “Diệp Tiêu Tiêu, cô đúng là to gan!” Thanh niên đó hét to: “Lại dám giết hại sư phụ, cướp đoạt Thiên Cơ Lệnh!” “Cái gì?” Mọi người tái mặt. Diệp Tiêu Tiêu vội vàng lắc đầu: “Vương sư huynh, tôi không có!” “Là sư phụ dồn hết tính mạng của mình để đoán mệnh nên mới…” Vương Văn Quân hét lớn một tiếng, trực tiếp ngắt lời: “Câm miệng cho tôi!” Khả năng đoán mệnh nhìn tương lai của sư phụ là vô địch thiên hạ, ai mà lại khiến ông ta phai hao tổn hết sinh mệnh để xem? “Rõ ràng là cô vì Thiên Cơ Lệnh nên mới tàn nhẫn giết hại sư phụ!” Diệp Tiêu Tiêu nóng nảy: “Tôi không có… Mọi người nghe tôi giải thích!” Ánh mắt Vương Văn Quân lạnh như băng, từng bước đi tới trước mặt Diệp Tiêu Tiêu, một chưởng đánh ra! Diệp Tiêu Tiêu như lá thu rụng văng ra xa, phun một ngụm máu tươi! “Vương sư huynh, anh hiểu lầm rồi”. Mặt Diệp Tiêu Tiêu tát nhợt: “Trước khi qua đời sư phụ đã giao Thiên Cơ Lệnh cho tôi, bảo tôi trở thành chủ nhân Thiên Cơ Các!” Lời đó vừa dứt, mọi người đều ồ lên! Mắt Vương Văn Quân đỏ bừng, như một con thú hoang đang nổi điên: “Ăn nói hàm hồ!” “Cô nhập môn trễ nhất, tại sao có thể trở thành thánh nữ Thiên Cơ Các?” “Bởi vì sư phụ muốn cảm hóa yêu nghiệt như cô thôi, cô căn bản không phải con người!” Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây người. “Vương sư huynh, nói thế là sao?” Trong ánh mắt khó hiểu của tất cả mọi người, hai ngón tay Vương Văn Quân đâm vào trán Diệp Tiêu Tiêu. “A!” Diệp Tiêu Tiêu kêu thảm một tiếng. Con mắt thứ ba xuất hiện giữa mi tâm, chảy ra máu tươi! “Đây là?” “Hít!” Mọi người hít sâu một hơi: “Sao lại như thế?” Mặt Vương Văn Quân đầy giận dữ: “Mọi người đã nhìn thấy chưa? Diệp Tiêu Tiêu căn bản là Ma tộc!" “Giống với tên Diệp Bắc Minh kia, hoàn toàn không phải người!” Vương Văn Quân nặn ra dòng nước mắt: “Sư phụ, người dốc bao nhiêu công sức, cuối cùng đều bị ả yêu nữ lòng lang dạ sói này đổ xuống sông xuống biển!” “Hôm nay tôi sẽ dùng máu của cô ta để tưởng nhớ linh hồn thiêng liêng của sư phụ!” Giơ tay lấy ra một thanh kiếm chém vào đầu Diệp Tiêu Tiêu. Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đó. “Ầm”, một tiếng thật lớn, làn sương mù lan ra khắp đại điện. Chờ đến lúc sương tan đi, thì Diệp Tiêu Tiêu đã sớm biến mất không thấy.