Vương Văn Quân sợ run, sát ý lạnh lẽo xuất hiện: “Sư phụ đã bị ả yêu nữ này hại chết, Thiên Cơ các không thể một ngày vô chủ được!”
“Từ giờ trở đi tôi sẽ nắm giữ vị trí các chủ Thiên Cơ các!”
“Bất chấp tất cả mọi thứ cũng phải bắt ả yêu nữ kia về cho tôi, vậy mới làm yên lòng linh hồn của sư phụ trên trời!”
...
Ma Uyên.
Diệp Bắc Minh vừa mới tới thì cảm giác được một luồng ma khí thuần khiết chảy vào cơ thể mình.
Lúc này, cơ thể anh như miếng bọt biển thiếu nước.
Mà ma khí lại chính là nước.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc thốt lên: “Dòng ma khí này thật thuần khiết, từ sau khi mình rời khỏi Tử Vong Cốc cũng chưa từng gặp được dòng ma khí nào thuần khiết đến thế!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Đương nhiên rồi, đây là Ma Giới mà!”
“Ma khí thuần khiết như vậy mới coi là bình thường!”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Nơi đây là Ma Giới ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc nịch: “Phải mà cũng không phải!”
“Nghĩa là gì, đừng ra vẻ bí ẩn nữa!”
“Ma Uyên chắc là một phần của Ma Giới, giống với đại lục Thượng Cổ đã từng là một phần của đại lục Chân Võ hiện đang lơ lửng trên bầu trời đại lục Chân Võ”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích.
“Bởi vì một nguyên nhân nào đó mà Ma Uyên tách khỏi Ma Giới!”
“Diện tích cả Ma Uyên chắc còn chưa tới một phần chục nghìn Ma Giới!”
Diệp Bắc Minh tò mò hỏi: “Vậy sao ông biết?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bình thản trả lời: “Bởi vì ngay khi cậu tiến vào Ma Uyên, bản tháp đã xem xét sơ qua mọi chuyện ở Ma Uyên một lần”.
“Hơn nữa còn biết cả vị trí của Tôn Thiến!”
“Vãi chưởng!”
Diệp Bắc Minh kích động hét: “Biết người ta ở đâu sao không nói sớm, mau đi thôi!”
...
Gầm gừ!
Trong một góc sơn cốc, Huyết Lang đang đứng trước một bãi máu.
Tôn Vô Cực dẫn theo một đám người đi tới đó.
Huyết Lang nhe răng nhếch miệng ngửi vết máu trên mặt đất.
Một ông già ngồi xổm xuống, quẹt một ít máu trên tay rồi đưa lên ngửi: “Sức chịu đựng của người phụ nữ này đã vượt qua tưởng tượng của chúng ta rồi, tận sáu tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa gục ngã!”
Sáu tiếng đồng hồ trước, Huyết Lang đã tìm thấy Tôn Thiến.
Lúc ấy Tôn Thiến đang nghỉ ngơi, Huyết Lang đánh lén từ trong góc tối.
Một cánh tay Tôn Thiến bị thương, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, đứa bé trong bụng bộc phát một luồng lực lượng hùng mạnh đánh lui Huyết Lang.
Tôn Thiến bị thương buộc phải bỏ chạy.
Tôn Vô Cực mỉm cười tàn nhẫn nói: “Đã bị Huyết Lang của tôi cào rồi, trong chốc lát miệng vết thương đó không thể nào khép lại đâu”.
“Biết mèo bắt chuột thế nào không? Chúng ta cứ thế từ từ theo sau thôi”.
“Đợi đến khi cô ta không còn sức chạy trốn nữa thì chúng ta sẽ xuất hiện cho cô ta cảm nhận được cái gì là tuyệt vọng!”
Cả bọn từ tốn đuổi theo sau.
Bốn tiếng tiếp theo, bọn họ phát hiện Tôn Thiến ở một bãi nham thạch.
Gương mặt xinh đẹp của cô ta trách bệch, đôi môi khô nứt.
Tay cô ta nắm chặt một thanh trường kiếm đầy vết sức mẻ.
“Chạy đi, sao không chạy tiếp nữa?”
Tôn Vô Cực thong dong đi tới như đang tản bộ: “Chỉ là một người phụ nữ cảnh giới Võ Thần mà lại khiến tôi tốn nhiều thời gian đến vậy”.
“Tôi rất hiếu kỳ cô giết con tôi thế nào đấy!”
Tôn Thiên cầm chặt trường kiếm, đôi mắt đỏ bừng: “Là con trai ông chán sống!”
“Đã chết đến nơi rồi mà còn cứng mỏ à?”
Tôn Vô Cực cười khẩy.
Ông ta đưa tay lên, một luồng chân nguyên hùng dũng kéo tới.
Tiếng va chạm vang lên, trường kiếm trong tay Tôn Thiến bị luồng lực lượng ấy chém thành ba đoạn.
Lưỡi kiếm lơ lửng giữa không trung, nhắm ngay vào yết hầu và trái tim của Tôn Thiến.
“Hu hu...”
Bỗng nhiên trong bụng Tôn Thiến truyền tới một giọng non nớt không rõ nhưng đầy lo lắng.
“Con ơi...”
Tôn Thiến biến sắc, nhanh chóng trấn an bụng mình: “Đừng sợ, không có việc gì đâu”.
Tôn Vô Cực mỉm cười tàn nhẫn: “Ha ha, xem kìa, đứa bé trong bụng cô cảm nhận được mẹ mình đang gặp nguy hiểm đấy!”
“Tôi là một người rất tốt bụng đấy”.
“Cô giết con của tôi, vậy tôi cũng giết con cô nhỉ!”
“À, suýt nữa thì quên mất là con của cô còn chưa ra đời!”
Ông ta nhếch miệng cười quái dị: “Có cần tôi giúp cô hay không?”
Ngay sau đó.
Một đoạn kiếm di chuyển tới bụng Tôn Thiến rồi dừng lại.
Ánh mắt Tôn Thiến đầy hoảng hốt: “Đừng làm tổn thương con tôi!”
Tôn Vô Cực cười cợt: “Cái gì mà gọi là tổn thương đứa bé của cô chứ?”
“Cô sẽ chết ngay thôi mà, hai mẹ con cô cũng chưa có cơ hội gặp mặt nhau”.
“Vậy nên hôm nay để lão phu giúp hai mẹ con gặp nhau trước!”
“Cô phải nên cảm ơn lão phu mới đúng chứ?”
Dứt lời, ông ta điều khiển mũi kiếm rạch bụng Tôn Thiến.
“Đừng mà!”
Tôn Thiến kêu thảm thiết, đưa tay cầm mũi kiếm.
Cô ta cầm nó rất chặt.
Máu tươi trào ra, thậm chí còn có thể nghe được tiếng va chạm giữa mũi kiếm và xương bàn tay.
Da đầu mấy người đi theo Tôn Vô Cực tới run lên.
Tôn Vô Cực cũng rất bất ngờ.
Hiển nhiên ông ta không ngờ rằng Tôn Thiến lại cứng như vậy.