Ông ta cười tàn ác, ánh mắt lại càng thêm tàn nhẫn: “Tình mẫu tử thật vĩ đại!” Một suy nghĩ lóe lên trong đầu ông ta, đoạn kiếm thứ hai bay tới chỗ bụng Tôn Thiến. Tôn Thiến không chút do dự buông một bàn tay ra tóm lấy đoạn kiếm thứ hai. “Keng két”, tiếng xương cốt ma sát với lưỡi kiếm lại vang lên. “Á...”, gương mặt Tôn Thiến trắng bệch không còn chút máu nhưng vẫn rất kiên cường. Mọi người không khỏi bồi hồi xúc động. Tôn Vô Cực mỉm cười: “Hình như chỉ có hai tay thôi nhỉ?” Vút! Đoạn kiếm thứ ba bay phắt tới bụng Tôn Thiến, chỉ chốc lát nữa thôi nó sẽ rạch bụng cô ta ra. “Không!” Tôn Thiến hét thảm lên, ra sức cuộn người lại. Tiếng máu thịt bị chém vang lên. Nháy mắt sau lưng cô ta đã xuất hiện một miệng vết thương hở sâu tới nỗi thấy cả xương. Ánh mắt Tôn Vô Cực vẫn rất lạnh, ông ta tiếp tục điều khiển lưỡi kiếm tấn công. Tôn Thiến liều mạng né tránh không cho bụng mình bị thương. Chỉ mới vài phút mà sau lưng, cánh tay, đùi thậm chí là cổ Tôn Thiến đều đã có những miệng vết thương trông rất đáng sợ. Chỉ mỗi mình bụng của cô ta không hề bị thương. Tôn Vô Cực cười cực kỳ biến thái: “Đây chính là tình mẫu tử thiêng liêng đây sao, thật vĩ đại đó!” Tôn Thiến yếu ớt nói: “Chỉ cần tôi còn một hơi thì ông đừng mơ đụng tới con của tôi...” Tôn Vô Cực cảm thấy rất nực cười: “Hôm nay lão phu phải cho cô biết cái gì là tuyệt vọng!” “Để coi thử ba đoạn kiếm này cùng lên liệu cô có cản được hay không đây?” Ngay khi ông ta vừa dứt câu. Vút! Vút! Vút! Ba đoạn kiếm cùng nhắm vào bụng Tôn Thiến như thề phải mổ toang bụng cô ta ra. Tôn Thiến định né tránh nhưng cơ thể thế nào cũng không động đậy được. Cô ta cúi đầu nhìn thoáng qua bụng mình rồi bảo: “Con ơi, mẹ hết sức rồi...” “Mẹ xin lỗi con nhiều lắm...” Cô ta nhắm mắt lại, khóe mắt trào ra hai hàng máu. Mãi một lúc lâu sau, Tôn Thiến vẫn không cảm thấy có gì. “Lẽ nào mình đã chết rồi sao?” Một dòng suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu cô ta. Tôn Vô Cực quát: “Cậu là ai?” Tôn Thiến chợt mở mắt ra nhìn xuống bụng mình theo bản năng làm mẹ. Ba đoạn kiếm kia như bị sức mạnh nào đó cản lại, chúng dừng trước bụng cô ta khoảng một tấc. Cô ta ngẩng đầu lên. Vừa vặn bắt gặp gương mặt mà mình nhung nhớ ngày đêm. “Bắc Minh?” Cơ thể Tôn Thiến run rẩy. Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, cái mũi hơi cay: “Là anh tới muộn rồi, sau này anh sẽ không rời khỏi mẹ con em nửa bước!” Nói xong, Diệp Bắc Minh lấy đan dược ra đút cho Tôn Thiến ăn. Quỷ Môn Thập Tam Châm bay ra đâm vào cơ thể Tôn Thiến, ổn định tình trạng cơ thể cô ta. Biến cố bất thình lình xảy ra khiến Tôn Vô Cực thẹn quá hóa giận: “Oắt con, cậu là ai hả?” “Người lão phu muốn giết mà cậu cũng dám ra tay ngăn cản à?” Diệp Bắc Minh xác định Tôn Thiến không nguy hiểm tính mạng bèn từ từ đứng dậy. Anh lạnh lùng quay đầu lại: “Ông có biết người ông muốn giết là ai không?” Tôn Vô Cực cười cợt suy nghĩ rồi nói: “Lão phu không biết cô ta là ai nhưng mà lão phu biết một điều”. “Đó là cậu sắp đi đời rồi...” Tôn Vô Cực còn chưa kịp dứt lời thì bỗng cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Ngay sau đó. Rầm! Một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền tới. Trong chốc lát, một cơn đau không thể tả ở ngực truyền tới. “Cậu...” Tôn Vô Cực mở to mắt, bay ra ngoài như một con chó: “Không thể nào, thực lực của lão phu là cảnh giới Chí Tôn sơ kỳ mà, tên nhãi đó dựa vào đâu chứ?” Dòng suy nghĩ ấy vừa mới thoáng qua đầu ông ta. Rầm! Diệp Bắc Minh nhanh chóng đuổi theo, đạp mạnh chân lên ngực Tôn Vô Cực. Anh lao thẳng xuống như sao chổi. Khói bụi bay đầy trời. Mấy người nhà họ Tôn còn lại kia đều chết lặng, bọn họ còn không kịp phản ứng. Tốc độ của Diệp Bắc Minh quá nhanh, nhanh đến mức không tưởng. Gầm gừ! Tiếng dã thú gào thét từ sau lưng vọng tới, mùi máu tươi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi. Nháy mắt Huyết Lang đã xuất hiện ngay đằng sau Diệp Bắc Minh, móng vuốt sắc nhọn của nó sắp cào nát đầu anh. “Miệng vết thương trên người Tôn Thiến là kiệt tác của mày nhỉ?” Diệp Bắc Minh rét lạnh quay đầu lại. Huyết Lang mắt đối mắt với Diệp Bắc Minh, nó bỗng ngây người. Chính lúc đó. Huyết Lang chỉ thấy người thanh niên trước mắt nó không phải là con người mà là vua của vạn thú. Huyết Lang sợ hãi gào lên, hoảng hốt lùi về sau mấy bước. Diệp Bắc Minh bước từng bước tới tóm đầu Huyết Lang. Xoẹt! Anh mạnh mẽ xé đầu của nó xuống. “Mẹ ơi!” Mười mấy tên nhà họ Tôn khiếp sợ run rẩy, da đầu run lên. Người đàn ông trước mắt họ chẳng khác nào ác ma bước ra từ địa ngục.