Tôn Vô Cực bước tới, trên ngực ông ta xuất hiện một cái lỗ to tướng.
Ông ta lấy ra hơn mười viên đan dược ra nuốt một hơi vào, trên người bùng lên một ngọn lửa: “Đồ ranh con, thế mà lại khiến lão phu bị thương nặng đến vậy, hơn nữa còn giết cả ma thú lão phu nuôi dưỡng!”
“Cậu mau chết cho lão phu!”
Ông ta rống giận.
Cả khu vực chấn động, lấy Tôn Vô Cực làm trung tâm, mặt đất xuất hiện những vết nứt to tổ bố.
Diệp Bắc Minh giậm chân thi triển Ảnh Thuấn.
Thoáng chốc đã xuất hiện ngay trước mặt Tôn Vô Cực, tung quyền đánh vào đan điền của ông ta.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Tôn Vô Cực chẳng hề phản ứng kịp.
Tiếng răng rắc giòn giã vang lên, đan điền của ông ta vỡ nát.
“Cậu!”
Trong ánh mắt Tôn Vô Cực tràn đầy sự kinh khoảng, ông ta sợ rồi.
Ông ta là Chí Tôn đấy!
Tuy rằng mới chỉ là Chí Tôn sơ kỳ, hơn nữa còn nhờ dùng đan dược mới đột phá.
Cho dù là thế ông ta cũng không thể nào bị một thanh niên mới Thánh Cảnh đánh một quyền vỡ đan điền như thế được.
Điều này quá vô lý.
Suy nghĩ ấy vừa mới thoáng hiện trong đầu thì bên tai Tôn Vỗ Cực bỗng truyền tới ba tiếng xé gió bay tới.
Ông ta bèn ngẩng đầu lên.
Vậy mà đó lại là ba đoạn kiếm ông ta dùng để tra tấn Tôn Thiến.
“Cậu định làm gì?”, Tôn Vô Cực run rẩy hỏi, ông ta có một linh cảm không lành.
Diệp Bắc Minh không trả lời ông ta.
Anh chợt nghĩ gì đó.
Vút! Vút! Vút!
Ba đoạn kiếm lao tới như sao xẹt, chúng liên tục xuyên qua xuyên lại cơ thể Tôn Vô Cực.
“Á!”
Chỉ mới mười mấy giây, người Tôn Vô Cực đã đầm đìa máu tươi.
Cả người bị cắt ít nhất một nghìn đao.
Lăng trì xử tử cũng chỉ như thế mà thôi!
“Thằng chó, sao cậu dám đối... á, đối xử với tôi như vậy!”
Tôn Vô Cực nghiến răng, nổi điên kêu lên: “Cậu có biết nhà họ Tôn tôi mạnh như thế nào không?”
“Cho dù tính cả đại lục Thượng Cổ thì Tôn Vô Cực tôi cũng là người có máu mặt đấy!”
“Cả đời cậu cũng không chọc nổi nhà họ Tôn đâu!”
Diệp Bắc Minh hờ hững nói: “Trên cơ thể con người có tổng cộng hai trăm lẻ sáu cái xương!”