“Nếu không tìm ra được cách nào khác thì Tôn Thiến sẽ bị con mình hút cạn sinh lực!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên vô cùng khó coi, hô hấp anh dồn dập: “Bây giờ nên làm gì đây?”
“Tìm cái gì đó bổ khí huyết là được, cách tốt nhất là giết ma thú!”
“Tháp nhỏ, mau tìm tất cả ma thú gần đây cho tôi!”
Diệp Bắc Minh quát lên.
“Ở cách đây ba trăm lý có hơn mười con ma thú!”
Diệp Bắc Minh không hề chần chừ ôm Tôn Thiến lao ra ngoài.
Anh vừa mới đi không lâu thì một đám người nhanh chóng chạy tới đây.
“Vị trí tín hiệu Vô Cực phát ra ở ngay đây!”
Mọi người liếc mắt nhìn cái xác Huyết Lang nằm trên mặt đất.
Cầm đầu đoàn người là một ông già mặc áo bào màu vàng, ông lão kinh hãi nói: “Đây là Huyết Lang của Vô Cực, dựa vào miệng vết thương có thể đoán là bị người ta xé rách đầu!”
“Mau đi tìm xem Vô Cực có ở gần đây hay không!”
Một lát sau, có người khiếp đảm hét lên: “Tìm được rồi... nhưng mà...”
“Mẹ ơi, không thể nào!”
Ông già mặc áo bào màu vàng vừa tiến lên, nhìn cảnh tượng trước mặt mà không khỏi sững sờ.
Ở đó có một bộ xương người có đầy mạch máu và có cả cái đầu đang hoảng sợ của Tôn Vô Cực.
Cách đó ba trăm lý, hơn mười con ma thú từ bốn phương tám hướng bao vây một đám người tu võ.
Đoàn người tu võ này có khoảng bảy tám người, lưng họ tựa vào nhau.
Bỗng nhiên.
Một con hổ hung tợn trong đó gào lên, ma thú tiến lên tách bọn người tu võ kia ra.
“Á!”
Từng tiếng kêu rên đau xót vang lên.
Những người tu võ còn lại ra sức chém giết, bọn họ tụ tập lại một chỗ, giờ chỉ còn chưa tới mười người.
“Ông nội, chúng ta phải bỏ mạng ở đây hay sao?”
Một cô gái người đầy máu tuyệt vọng hỏi.
Ông lão bên cạnh cười đau đớn nói: “Đều là do lão phu cả, ai ngờ rằng ở Ma Uyền lại có yêu thú cấp ba chứ!”
Cấp bậc cao nhất của ma thú là cấp mười hai.
Trên ma thú là yêu thú.
Chỉ số thông minh của yêu thú có thể coi là ngang với nhân loại.
Yêu thú cấp ba có thể ngang tay với người tu võ cảnh giới Chí Tôn.
“Chỉ là con người mà cũng dám đặt chân tới Ma Giới à, đúng là không biết sống chết!”
“Ma Hoàng sắp giáng trần rồi, tất cả con người đặt chân tới Ma Giới đều phải chết hết!”
Con yêu thú đầu đàn thốt ra tiếng người.
Gầm gừ!
Chỉ số thông minh của mười con yêu thú này vô cùng cao.
Chúng tấn công từ ba hướng.
Chúng nó biết chỉ chừa cho kẻ địch một đường sống thì kẻ địch mới không liều mạng đánh trả.
Ông lão cắn đầu lưỡi, phun máu tươi lên trên thanh trường kiếm trong tay: “Kỷ Dương, đưa Song Nhi đi đi!”
“Ông sẽ ngăn cản lũ yêu thú này!”
Người đàn ông bên cạnh nuốt một ngụm nước miếng nói: “Sư phụ, sư phụ phải cẩn thận đó”.
“Song Nhi, chúng ta đi trước thôi!”
Nói xong bèn tóm lấy cổ tay của cô gái lao về phía an toàn duy nhất.
Người nọ đã nhận ra sư phụ mình đã ôm quyết tâm hy sinh rồi.
Mình vẫn nên bỏ chạy thôi.
Cô gái phản kháng mãnh liệt: “Buông ra, nếu chúng ta bỏ chạy thì ông nội sẽ chết mất!”
“Kỷ Dương, cầu xin đó, hai ta về cứu ông nội đi!”
Kỷ Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong ánh mắt thoáng hiện lên sự sợ hãi: “Song Nhi, bọn chúng đều là yêu thú cấp ba”.
“Dựa vào thực lực của chúng ta, quay về chẳng khác nào tự sát cả!”
“Sư phụ đã dùng cả tính mạng để mở đường máu cho chúng ta, chúng ta phải sống thì mới không phụ lòng sư phụ!”
Cô gái thất vọng nói: “Kỷ Dương, không ngờ anh lại là loại người nhát gan sợ chết!”
“Ông nội cứu anh về, cho anh ăn no, dạy anh tập võ mà anh lại báo đáp ông nội như vậy sao?”
“Kỷ Vô Song tôi đã nhìn nhầm anh rồi! Buông tay cho tôi!”
“Cô!”
Ánh mắt Kỷ Dương đầy phức tạp, trong lòng bùng lên một ngọn lửa tức giận.
“Mẹ kiếp, ôi đồ đàn bà ngu ngốc này, đầu óc bị úng nước à!”
“Bản thân mình muốn tự sát thì được thôi, tự đi chết đi!”
Một dòng suy nghĩ thoáng hiện lên trong đầu, Kỷ Dương bèn buông lỏng cổ tay Kỷ Vô Song ra.
Kỷ Vô Song không hề do dự chạy về phía ông nội mình.
Kỷ Dương thấy thế bèn xoay người bỏ chạy.
Nhưng khi Kỷ Dương vừa mới bước ra một bước.
Một con yêu thú sau khi xé rách hai người đồng đội của Kỷ Dương xong bèn xông về phía Kỷ Dương, chặn đứng tất cả đường lui.
Luồng khí tức sặc mùi máu khiến Kỷ Dương run rẩy, không chút do dự thu hút sự chú ý của yêu thú qua người Kỷ Vô Song.
“Song Nhi!”
Ông lão lo lắng sốt vó cho sự an toàn của Kỷ Vô Song thế là nhanh chóng đứng trước mặt Kỷ Vô Song nhận ngay một đòn của mấy con yêu thú hợp sức lại.
Rầm!
Một luồng khí tức cuồng bạo giáng xuống.
Ông lão dùng chút sức lực cuối cùng đỡ một đòn ấy.
Cả ông lão và Kỷ Vô Song đều bị làn khí tức cuồng loạn kia đánh bay ra ngoài: “Kỷ Dương, cậu...”
Bọn yêu thú còn lại tiến lên bao vây.
Chúng không còn chừa một con đường sống nào.
Ánh mắt Kỷ Dương kinh hãi, tuyệt vọng cười to nói: “Ai bảo cô không đi chứ, cả đám đều là lũ đần độn!”
“Tôi không muốn chết, vì cái gì mà tôi phải chết chung với các người chứ?”
Hơn mười con yêu thú bao vây họ: “Chết chóc ư? Phản bội ư? Giết những tên nhân loại nực cười kia đi!”