Diệp Tiêu Tiêu suy ngẫm gật đầu. Sau đó, hít sâu một hơi: “Tôi cũng vậy!” “Cô cũng vậy?” Diệp Bắc Minh bất ngờ. Anh còn cho rằng nhà họ Diệp Thượng Cổ chỉ còn lại một nhánh Côn Lôn Hư đó thôi. “Rất bất ngờ phải không?” Diệp Tiêu Tiêu chớp đôi mắt đẹp: “Vốn dĩ tôi cũng không biết, cho đến khi sư phụ tôi suy diễn ra số mệnh của anh…” Cô ta nói hết đầu đuôi sự việc một lượt. Diệp Bắc Minh cau này: “Tôi là người không có số mệnh ư?” Diệp Tiêu Tiêu nghiêm trọng gật đầu: “Hiện tại xem ra là như vậy”. “Tôi và sư phụ tôi đều từng suy diễn số mệnh của anh, đều không nhìn ra!” Diệp Bắc Minh truyền âm hỏi: “Tiểu tháp, thế là sao?” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ hừ một tiếng: “Hừ, chẳng phải là phí lời sao?” Thiên Cơ các có lợi hại đi nữa, cùng lắm chỉ có thể suy đoán ra số mệnh của võ giả thế giới Chân Võ!” “Một khi tương lai của cậu không ở thế giới Chân Võ, tất nhiên họ không suy diễn ra được”. Con mắt của Diệp Bắc Minh sáng lên: “Nói như vậy, tương lai tôi có thể xông ra khỏi thế giới Chân Võ ư?” “Có rất nhiều cách sỉ nhục bản tháp, tại sao cậu cứ phải dùng cách này?” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói xong câu này, liền im lặng. Diệp Bắc Minh nói: “Cho dù tôi là người không có số mệnh, cô dựa vào cái gì chứng minh cô cũng là huyết mạch của nhà họ Diệp Thượng Cổ?” Diệp Tiêu Tiêu trực tiếp lấy ra một cuốn tộc phổ. Đây là di vật của Kỳ Thắng Thiên! Trang đầu tiên của tộc phổ chính là vật tổ của nhà họ Diệp Hình vẽ của đầu rồng. Hình vẽ này, Diệp Bắc Minh cũng từng nhìn thấy ở nhà họ Diệp Côn Lôn Hư. Mấy chục trang đầu tiên của tộc phổ, nhân khẩu đông đúc. Bắt đầu từ một trang, số người nhanh chóng giảm xuống. Đến mấy chục đời cuối cùng, gần như đều là đơn truyền một nhánh! Cái trên cuối cùng, chính là Diệp Tiêu Tiêu! Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Cô đúng là người của nhà họ Diệp Thượng Cổ!” Diệp Tiêu Tiêu lại tỏ vẻ mặt hiếu kỳ: “Diệp Bắc Minh, anh nói xem hai chúng ta ai có bối phận lớn hơn?” “Nếu bối phận của tôi lớn hơn anh nhiều, có phải anh phải gọi tôi là tổ tông không?” Diệp Bắc Minh trừng mắt: “Nói không chừng tôi là tổ tông của cô đấy!” “Không lằng nhằng với cô nữa, tôi đưa cô đi gặp ông ngoại tôi”. “Trong tay ông ấy có lẽ có tộc phổ, cô đi so sánh là được!” Diệp Tiêu Tiêu nhìn Diệp Bắc Minh sâu sắc một cái, gật đầu: “Được!” “Nhưng trước tiên anh giúp tôi một việc!” … Choang! Choang! Choang! Trong Thiên Cơ các đột nhiên vang lên tiếng chuông. “Là ai gõ chuông Thiên Cơ?” Trừ phi Thiên Cơ các đứng trước sinh tử tồn vong! Hoặc là Các chủ sắp đăng cơ, nếu không sẽ không gõ chuông Thiên Cơ! “Đi thôi, đi xem sao!” Mọi người của Thiên Cơ các nhanh chóng đi vào trong đại điện. Vẻ mặt lập tức biến sắc! Diệp Tiêu Tiêu lại ngồi trên bảo tọa của Thiên Cơ các chủ. Còn có một người đàn ông trẻ lạ mặt đứng bên cạnh. Một ông lão lập tức nổi giận quát: “Diệp Tiêu Tiêu, cô thật to gan!” “Vị trí của các chủ, đâu phải cô muốn ngồi là ngồi được?” Diệp Tiêu Tiêu, cố giết hại các chủ, chứng cứ rõ ràng, lại còn dám ngồi lên vị trí của các chủ?” “Còn không mau cút xuống!” Mấy ông lão quát lên. Diệp Tiêu Tiêu vội giải thích: “Mấy vị trưởng lão nghe tôi nói, tôi không hại chết sư phụ”. “Tất cả đều là Vương Văn Quân vu hại tôi!” “Sư phụ thăm dò được một chút thiên cơ, cho nên mới tiêu hao cạn tuổi thọ…” Không đợi Diệp Tiêu Tiêu giải thích xong. Mấy vị trưởng lão ngắt lời cô ta. “Ăn nói bừa bãi!” “Nói láo!” “Lưỡi không xương!” “Người đâu, bắt cô ta cho tôi!” Mấy trưởng lão lạnh lùng hạ lệnh. Mười võ giả phía sau Thiên Cơ các tấn công về phía bảo tọa các chủ. “Mấy vị trưởng lão nghe tôi giải thích…” Diệp Tiêu Tiêu lo sợ. Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi sớm đã nói mà, làm vậy vô ích!” Diệp Tiêu Tiêu cũng không biết phải làm sao: “Vậy phải làm thế nào?” “Xem tôi đây”. Diệp Bắc Minh bước ra một bước, đứng trước người Diệp Tiêu Tiêu. Một ông lão lạnh giọng quát: “Cậu nhóc, mày lại là…” Chữ ‘ai’ còn chưa nói ra khỏi miệng. Kiếm Đoạn Long xuất hiện, chém ông lão này thành sương máu! “Mày… mày làm sao dám…” Mấy vị trưởng lão mặt biến sấc, kinh hãi tức giận đan xen chỉ vào Diệp Bắc Minh. Diệp Bắc Minh chẳng thèm nói một lời. Tay cầm kiếm Đoạn Long đảo quét! Hự! Kiếm khí hình rồng cuồn cuộn, mấy đầu người trực tiếp bay đi. “Phập” một tiếng rơi xuống đất. Đường kiếm thứ hai đảo quét, những võ giả xông đến đều hóa thành sương máu! Trong đại điện chìm vào trong tĩnh lặng như cái chết! Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Bắt đầu từ hôm nay, Diệp Tiêu Tiêu chính là các chủ của Thiên Cơ các!” “Ai tán thành, ai phản đối?” Những chỗ ánh mắt lướt qua. “Tôi tán thành!” “Tôi cũng tán thành!”