“Tôi tán thành cả hai tay hai chân!” Một loạt tiếng tán thành vang lên! Không có tiếng phản đối nào! “Bái kiến Diệp các chủ!” Thậm chí một số đệ tử dẫn đầu quỳ xuống. Diệp Bắc Minh quay đầu: “Chẳng phải là xong rồi sao?” Diệp Tiêu Tiêu há miệng, kinh hãi không thốt ra lời. Nuốt nước miếng: “Nhưng, cái chết của sư phụ…” Diệp Bắc Minh cười: “Cô vẫn ngây thơ quá, vốn không có ai quan tâm sư phụ cô chết như thế nào”. “Bọn họ chỉ quan tâm vị trí Thiên Cơ các chủ!” Diệp Tiêu Tiêu ngẩn người: “Tôi…” Nhìn chằm chằm khuôn mặt Diệp Bắc Minh: ‘Rốt cuộc anh ta đã trải qua những gì? Tại sao lại thấu hiểu đời như vậy?’ Diệp Bắc Minh không nói nhiều. “Đợi cô xử lý xong, tôi đưa cô đi gặp ông ngoại tôi”. Anh vốn muốn đi tìm Nam Cung Uyển. Nhưng tháp Càn Khôn Trấn Ngục tìm kiếm khí tức của Nam Cung Uyển, lúc này cô ấy đang ở gia tộc Nam Cung. Không có hiện tượng nguy hiểm đến tính mạng! Một canh giờ sau. Một cửa truyền tống xuất hiện trên không trung Thanh Huyền Tông. Diệp Bắc Minh và Diệp Tiêu Tiêu từ trong đi ra. “Tông chủ trở về rồi!” Tất cả mọi người Thanh Huyền Tông đều đi ra nghênh đón. “Bái kiến tông chủ!” Đám người Bách Lý Phong Hoa, Vương Kiếm Sinh, Thạch Thiếu Giang, Lăng Vận Nhi, Tô Thanh Ca, Tiêu Nhã Phi, Tiêu Dung Phi xuất hiện. Mọi người nhà họ Diệp đi theo phía sau. Diệp Thanh Lam nhanh chóng tiến lên: “Minh Nhi, tìm được Nhược Giai và Tôn Thiến chưa?” “Con gặp được bố con rồi?’ Diệp Bắc Minh nghiêm trọng gật đầu: “Mẹ, chốc nữa rồi nói”. “Nhược Tuyết đâu?” Ánh mắt lướt nhìn trong đám đông, lại không nhìn thấy Hạ Nhược Tuyết. Diệp Thanh Lam nói: “Nguyệt Nhi và Sát trưởng lão đưa cô ấy đi rèn luyện rồi”. Diệp Bắc Minh gật đầu. Diệp Thanh Lam nhìn sang Diệp Tiêu Tiêu: “Minh Nhi, sao lại đưa một cô gái về vậy?” “Đây lại là con dâu tương lai của mẹ à?” Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Mẹ, đừng nói linh tinh!” “Cô ta tên là Diệp Tiêu Tiêu, cũng là người của nhà họ Diệp Thượng cổ!” “Cái gì?” Khuôn mặt Diệp Thanh Lam biến sắc. Diệp Nam Thiên nghiêm mặt: “Minh Nhi, chuyện này là thế nào?” Diệp Bắc Minh nói: “Người của nhà họ Diệp đi theo tôi, ông ngoại, mẹ, con từ từ nói với mọi người”. Đám người nhà họ Diệp đi vào đại điện cùng Diệp Bắc Minh, những người khác ở ngoài điện. Đóng cửa lớn! Diệp Nam Thiên nhìn Diệp Tiêu Tiêu: “Minh Nhi, cô ta thực sự là người của nhà họ Diệp thượng cổ ư?” Diệp Thanh Lam cũng hỏi: “Minh Nhi, rốt cuộc là thế nào?” Diệp Bắc Minh trực tiếp lấy ra quả nhân sâm: “Mẹ, mẹ hồi phục thọ nguyên trước đi rồi nói”. “Đây là?” Mọi người cảm nhận được khí tức của quả nhân sâm, tinh thần chấn động. Diệp Bắc Minh giải thích: “Mẹ, con biết mẹ tổn thất ba trăm năm thọ nguyên vì con!” “Vật này, là con trai tìm về cho mẹ”. “Được!” Đôi mắt Diệp Thanh Lam hơi đỏ lên, trực tiếp ăn quả nhân sâm. Trong phút chốc, cả người sinh ra thay đổi long trời lở đất. Từ dáng vẻ bốn mươi năm mươi tuổi, lập tức hồi phục đến khoảng hai mươi tuổi!” “Việc này…” Mọi người nhà họ Diệp sợ giật mình. Diệp Uyển Thu ngẩn người: “Cô, cô còn trẻ hơn cháu…” Diệp Thanh Lam soi gương, vẻ mặt kinh ngạc vui mừng: “Minh Nhi, cái này… hiệu quả cũng thần kỳ quá”. “Ha ha, nếu bố nhìn thấy mẹ như bây giờ, sợ là cả đời cũng không nỡ rời xa”. Diệp Bắc Minh thở nhẹ một hơi. Nụ cười của Diệp Thanh Lam cứng lại, biến mất. “Minh Nhi, Tôn Thiến sinh con rồi ư?” “Con gặp được bố con rồi ư?” Diệp Bắc Minh gật đầu, giải thích chuyện ở Ma Uyên một lượt. Mọi người nhà họ Diệp nghe mà trợn mắt há hốc miệng. Người nào cũng tôi nhìn anh, anh nhìn tôi! Diệp Nam Thiên bất lực nhìn Diệp Thanh Lam: “Lam Nhi, chẳng trách lúc đó con mang thai trở về, không chịu nói gì hết!” “Huyết mạch ma tộc, hình như luôn đi đầu!” Đôi mắt Diệp Thanh Dương phát sáng, tiến lên kiểm tra cơ thể của Diệp Bắc Minh: “Cháu ngoại, ngầu quá!” “Có thể biến hình không? Biến cho cậu xem?” “Anh cả, vãn bối đều ở đây, nghiêm túc đi chứ”. Diệp Thanh Lam trừng mắt. Diệp Thanh Dương cười lúng túng. Diệp Tiêu Tiêu kinh ngạc: “Anh… anh có huyết mạch ma tộc?” Diệp Thanh Lam giờ mới chú ý đến Diệp Tiêu Tiêu: “Minh Nhi, con nói cô ta là huyết mạch nhà họ Diệp thượng cổ, rốt cuộc là thế nào?” “Mẹ, ông ngoại, mọi người tự xem đi”. Diệp Bắc Minh lấy ra tộc phổ của Diệp Tiêu Tiêu. “Tộc phổ?” Diệp Nam Thiên đi đến, trực tiếp mở ra. Cũng tiện tay lấy ra một cuốn tộc phổ. Sau khi so sánh nửa canh giờ. Diệp Nam Thiên trực tiếp khom lưng chín mươi độ với Diệp Tiêu Tiêu: “Diệp Nam Thiên bái kiến thái tổ!” … Trong cấm địa cổ xưa ở thế giới Cao Võ. Trên bầu trời có chín con chân long đang lượn xoay tròn!