Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 955: Nếu không sợ chết, có thể thử xem!



Ánh mắt ông ta ngưng tụ, nhìn về phía ngục giam Trấn Hồn: “Anh cảm giác được bảo khố nhà họ Diệp sắp mở ra!”

Vèo!

Ba người đều đưa mắt nhìn về phía cánh cửa của ngục giam Trấn Hồn.

Nơi đó có một đống sương đỏ cực kỳ dày đặc, tạm thời không nhìn được cánh cửa bảo khố nhà họ Diệp!

Nhưng nhất định nó sẽ mở ra!

Ngay lúc ba người đang nhìn chằm chằm đám sương máu kia.

Đột nhiên.

Một giọng nói cực kỳ lạnh nhạt vang lên: “Nhà họ Từ còn có thể vùng lên ư? Mấy người đang suy nghĩ gì vậy?”

“Ai?”, ba người Từ Nguyên, Từ Lâm, Từ Thành đều kinh ngạc.

Ngay sau đó.

Bóng người ở trong sương máu dần dần rõ ràng!

Ánh mắt Lâm Dật đứng trong chỗ tối xem chiến ngưng tụ: “Hả, vậy mà cậu ta lại không chết?”

Từ Lâm mở to hai mắt: “Diệp Bắc Minh!”

Từ Thành hít một hơi lạnh: “A! Sao có thể!”

Chỉ có nét mặt già nua của Từ Nguyên cực kỳ nghiêm túc: “Cậu không chết? Hay lắm nhóc con, là lão phu xem nhẹ cậu!”

“Nhưng mà bảo khố nhà họ Diệp đã muốn ra, cậu không cần phải sống nữa!”

“Chết đi!”

Cuồng phong chấn động, Từ Nguyên trực tiếp ra tay, khí tức bạo ngược hạ xuống!

Bàn tay ông ta hóa thành móng rồng đỏ như máu, chụp vào đầu Diệp Bắc Minh!

Anh cười lạnh một tiếng, cầm kiếm Đoạn Long trong tay chém ra.

Trong nháy mắt Từ Nguyên và kiếm Đoạn Long tiếp xúc.

Một tiếng nổ “ầm” vang lên, ông ta lập tức bay ra ngoài giống như diều đứt dây!

Cả người ông ta run rẩy, suýt nữa thì bị đánh nổ tung!

“Anh cả!”

Từ Lâm và Từ Thành nhìn thấy Từ Nguyên bị đánh bay thì đều kinh ngạc hô lên một tiếng.

Sắc mặt Từ Nguyên biến đổi, vô cùng hoảng sợ: “Cậu... Thực lực của cậu sao lại như thế...”

Mấy ngày trước, Diệp Bắc Minh còn không phải đối thủ của bọn họ!

Sao hôm nay... lại mạnh lên nhiều như vậy?



Từ Nguyên rít gào trong lòng: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!”

Diệp Bắc Minh buồn cười: “Sao nào?”

“Chẳng lẽ thực lực của tôi đã được xác định là sẽ chết ư? Sẽ không tăng lên được sao?”

Sắc mặt Từ Nguyên trở nên cực kỳ khó coi.

Ông ta đang định nói chuyện.

Bên ngoài sơn cốc truyền đến vô số tiếng ồn ào.

“Chính là nơi này!”

“Thật tốt quá, chúng ta coi như tới đúng lúc!”

“Ha ha ha, bảo khố nhà họ Diệp cuối cùng cũng đã mở ra rồi ư?”

Một đám người tu võ vọt vào!

Từ Nguyên nhìn lướt qua, sắc mặt biến đổi: “Mấy người...”

Một đám nhân vật cấp cao của Vô Tướng thần cung!

Tôn Bách Diệp, Tôn Tam Thiên của nhà họ Tôn !

Thạch Phá Thiên của Hỏa Linh Tông!

Sở Thiên Hùng của Nhân Vương Điện!

Đạo trưởng Xích Dương của Đạo Tông!

Mấy trăm vị cao tăng Phật Môn!

Thập Đại Ác Quỷ của Quỷ Vân Quật tề tụ!

Trừ bọn họ ra còn có trên trăm người của các tông môn, gia tộc đều đến!

Chỉ có một vài gương mặt quen thuộc!

Những người còn lại, Diệp Bắc Minh gần như chưa gặp bao giờ!

Sau khi những người này xông vào liền bao vây cả ngục giam Trấn Hồn chật như nêm cối!

Nhân Vương Sở Thiên Hùng nhìn thấy ba vị lão tổ của nhà họ Từ, nhếch miệng cười: “Ba tên quái vật các ông cũng có ngày hôm nay ư?”

Ánh mắt đạo trưởng Xích Dương nóng như lửa đốt: “Cuối cùng bảo khố nhà họ Diệp đã mở ra rồi?”

“Ha ha ha!”

Thạch Phá Thiên cười to: “Vậy còn chờ cái gì nữa, tiến vào bảo khố nhà họ Diệp đi!”

Ánh mắt ông ta lập tức đỏ như máu, tràn đầy vẻ tham lam: “Những thứ ở bên trong đều là của chúng ta!”

Vèo! Vèo! Vèo!



Mấy chục bóng người đồng thời phóng về hướng cửa ngục giam Trấn Hồn.

Cửa vào bảo khố nhà họ Diệp đang ở bên trong!

Diệp Bắc Minh nhướng mày, quét ngang một kiếm ra đánh lui đám người!

“Cậu!”

“Diệp Bắc Minh cậu muốn làm gì?”

Đám người bị ngăn lại trầm mặt xuống quát.

Ngay cả ánh mắt của Thạch Phá Thiên, đạo trưởng Xích Dương, Sở Thiên Hùng cũng vô cùng lạnh lùng: “Diệp Bắc Minh, đừng tưởng rằng cậu đã cứu chúng tôi một lần!”

“Chúng tôi sẽ không dám ra tay với cậu!”

Bọn họ quát lớn một tiếng: “Tránh ra, bất kỳ kẻ nào cũng không thể ngăn cản chúng tôi tiến vào bảo khố nhà họ Diệp!”

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Nể mặt mấy người từng giúp tôi, tôi sẽ không truy cứu việc hôm nay”.

“Bây giờ lập tức rời đi, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra!”

“Ha ha ha ha!”

Quỷ Bà trào phúng nói: “Diệp Bắc Minh cậu cũng quá khờ dại, nếu chúng tôi đã đến đây thì sẽ không có đạo lý rời đi đâu!”

Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Mấy người cũng dám mơ ước bảo khố nhà họ Diệp ư?”

Quỷ Bà nhếch miệng cười: “Cậu cũng không ngẫm lại xem, nếu chúng tôi không có hứng thú với bảo khố nhà họ Diệp!”

“Sao lại vô duyên vô cớ bị nhốt vào trong ngục giam Trấn Hồn chứ?”

Thạch Phá Thiên bước ra từng bước: “Diệp Bắc Minh, mặc dù cậu có huyết mạch của nhà họ Diệp Thượng Cổ, nhưng tổ tiên của cậu đã chết từ hàng triệu năm trước rồi!”

“Nơi đây đã sớm vô chủ!”

Đạo trưởng Xích Dương gật đầu: “Không sai, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi”.

“Chẳng lẽ bảo khố nhà họ Diệp còn thuộc về cậu sao?”

Nhân Vương Sở Thiên Hùng kiêu ngạo nói: “Diệp Bắc Minh, cậu không ngăn cản được chúng tôi đâu, tôi ra lệnh cho cậu tránh ra!”

Một vị cao tăng Phật Môn chắp hai tay lại: “Thí chủ, đừng bởi vì tham lam nhất thời mà chôn vùi tính mạng!”

“Ha ha ha ha!”

Diệp Bắc Minh tức giận nở nụ cười: “Xem ra tôi còn rất nhân từ!”

“Người nào bước vào bảo khố nhà họ Diệp một bước đều phải chết!”

Gào!

Một tiếng rồng gầm vang lên.

Anh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, đứng chắn trước ngục giam Trấn Hồn: “Nếu không sợ chết, có thể thử xem!”