Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 956: Mấy người còn dám mơ ước bảo khố nhà họ Diệp?



Vừa dứt lời, một khí tức chết chóc bộc phát ra từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh.

Quỷ Bà âm trầm cười ra tiếng: “Khà khà khà, nhóc con, cậu thật sự cho rằng mình có thể ngăn cản được đám người chúng tôi sao?”

“Bà có biết bình thường người ta hay chết vì nói nhiều không?”, Diệp Bắc Minh chú ý đến Quỷ Bà.

Anh bước từng bước một đến trước mặt bà ta.

Kiếm Đoạn Long chém xuống!

“Cậu dám!”

Quỷ Bà nổi giận gầm lên một tiếng, bà ta căn bản không nghĩ tới Diệp Bắc Minh lại dám chủ động ra tay với bà ta!

Ầm!

Ngay sau đó, kiếm Đoạn Long dừng ở trên người Quỷ Bà, một đống máu bắn ra.

Quỷ Bà bị giết ngay lập tức!

“Nhóc con, cậu dám giết Quỷ Bà - một trong Thập Đại Ác Quỷ chúng tôi!”

“Cậu đáng chết!”

Chín quỷ còn lại của Quỷ Vân Quật vô cùng kinh sợ, hóa thành một cơn gió đen lao về phía Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Chỉ bằng mấy người mà cũng dám xưng là ác quỷ ư?”

“Hôm nay ông đây sẽ cho mấy người nhìn xem, ở trước mặt Sát Thần, cho dù là quỷ cũng phải chết!”

Trong phút chốc, Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ở trước mặt một người trong đó!

Anh đâm kiếm vào đan điền của người này, lại túm lấy đầu người đó!

Sau đó xé “xoẹt” một cái, máu tươi bắn ra!

“Cậu!”

Tám người còn lại đều biến sắc.

Diệp Bắc Minh cũng không cho bọn họ cơ hội phản ứng: “Người thứ ba!”

Anh xoay người bước ra, Ảnh Thuấn!

Đi đến trước mặt người thứ ba, đá ra một cái!

Ầm!

Lồng ngực của người này lập tức nứt ra giống như một tờ giấy, lục phủ ngũ tạng nổ tung!

Chết ngay tại chỗ!

“Người thứ tư!”



“Người thứ năm!”

“Người thứ sáu!”

Diệp Bắc Minh giống như là thần chết vậy.

Mỗi lần anh nói ra một câu, lại có một con “ác quỷ” chết ngay tại chỗ!

“Người thứ bảy!”

“Người thứ!”

“Người thứ chín!”

“Người thứ mười!”

Giọng nói của anh giống như bùa đòi mạng của thần chết!

Chưa đến ba phút ngắn ngủi, tất cả đám người được xưng là Thập Đại Ác Quỷ của Quỷ Vân Quật đều đã chết hết!

Diệp Bắc Minh đưa mắt nhìn ra xung quanh: “Còn có người nào muốn vào bảo khố nhà họ Diệp nữa không?”

Đám người tụ võ bị anh đảo qua đều lui về phía sau từng bước theo bản năng!

Ánh mắt của đám người Sở Thiên Hùng, Đông Hoàng Trường Thiên, đạo trưởng Xích Dương vô cùng nghiêm túc: “Kẻ này có thể giết được ba mươi mấy Chí Tôn của Y Thánh Cung, quả nhiên là thật!”

“Cậu ta đã có được thực lực giết được Chí Tôn rồi!”

Đôi mắt Thạch Phá Thiên như có thể nhỏ ra máu: “Diệp Bắc Minh, cậu cần phải làm như vậy sao?”

“Ha ha ha ha!”

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Mấy người muốn cướp đoạt bảo khố nhà họ Diệp!”

“Bây giờ lại hỏi tôi có cần phải làm như vậy sao?”

Buồn cười!

Rất buồn cười!

Anh siết chặt năm ngón tay: “Lúc trước là tôi cứu mấy người ra khỏi ngục giam Trấn Hồn, cho mấy người một mạng sống!”

“Vậy mà mấy người còn dám mơ ước bảo khố nhà họ Diệp?”

“Hãy trả lại mạng sống mà tôi cho mấy người đây!”

“Giết!”

Ngay sau đó, sát ý ngưng tụ.

Anh trực tiếp lao về phía Thạch Phá Thiên!

Sắc mặt Thạch Phá Thiên biến đổi, biết thực lực khủng bố của Diệp Bắc Minh, liền nhanh chóng lui về phía sau.

Nhưng tốc độ của Diệp Bắc Minh lại vượt qua sức tưởng tượng của ông ta, không ngờ trong chớp mắt đã xuất hiện ở trước người ông ta!



Kiếm Đoạn Long chém xuống!

“Từ từ...”

Con ngươi của Thạch Phá Thiên điên cuồng co rút lại, cảm nhận được một loại khí tức tử vong.

Ông ta dùng hết sức lực muốn tránh khỏi một kiếm này!

Kiếm Đoạn Long quá nhanh!

Hoặc có thể nói là Diệp Bắc Minh quá nhanh!

Ầm!

Một cánh tay ông ta hóa thành mưa máu, bả vai nổ tung!

Nếu không Thạch Phá Thiên phản ứng nhanh, chỉ sợ đã trực tiếp bị chém chết giống của Thập Đại Ác Quỷ của Quỷ Vân Quật rồi!

“Diệp Bắc Minh!”

Sắc mặt Thạch Phá Thiên tái nhợt, cắn chặt răng: “Mọi người đồng loạt ra tay mới có thể giết được kẻ này!”

“Nếu không chờ cậu ta tiêu diệt từng bộ phận, trong chúng ta ai cũng không có cơ hội tiến vào bảo khố nhà họ Diệp!”

Nhân Vương Sở Thiên Hùng bước ra từng bước: “Được!”

“Tính cả tôi nữa!”

Bắc Lương Kiếm Đế Đông Hoàng Trường Thiên gật đầu.

“Còn có tôi!”

Ánh mắt đạo trưởng Xích Dương ngưng tụ!

Giọng nói của Tôn Bách Diệp âm lạnh như băng: “Còn có nhà họ Tôn chúng tôi nữa!”

Tôn Tam Thiên nhe răng cười: “Diệp Bắc Minh, cậu giết em trai tôi ở Ma Uyên, cậu cho rằng lão phu không biết sao?”

Cung chủ Vô Tướng thần cung Hà Vấn Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, không phải lúc cậu ở Vô Tướng thần cung rất kiêu ngạo sao?”

“Hôm nay lão phu sẽ xem cậu có thể sống sót kiểu gì!”

Trừ những người này ra, trong đám người còn có hai mươi mấy lão già bước ra khỏi hàng.

Bọn họ đều đến từ các tông môn gia tộc lớn khác!

“Tính cả chúng tôi nữa, chúng tôi chỉ cần tiến vào bảo khố nhà họ Diệp kiếm vài thứ là được!”

Có tổng cộng ba mươi mấy Chí Tôn đi lên.

Diệp Tiêu Tiêu vừa lúc tỉnh lại, nhìn thấy một màn này thì sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: “Mấy... Mấy người muốn làm gì?”

“Tôi tên là Diệp Tiêu Tiêu, là các chủ của Thiên Cơ các!”