Lúc này, Lâm Dật đang bị trọng thương mở miệng nói: "Anh Thôi, đã lâu không gặp..." Mọi người sửng sốt quay đầu lại. Chẳng lẽ Lâm Dật lại biết thanh niên đáng sợ này sao? "Ồ, ra là anh Lâm!" Thôi Triệu tỏ vẻ mới phát hiện ra Lâm Dật: "Sao anh Lâm lại bị thương thế?" Lâm Dật lắc đầu: "Xui thôi". Thôi Triệu cố tỏ ra ngạc nhiên: "Không thể nào, chẳng lẽ loại đại lục võ đạo cấp thấp này cũng có thể tổn thương đến anh Lâm sao?" "Anh Lâm, thế là không được rồi, ba tháng sau học viện Giám Sát sẽ tuyển sinh đó!" "Tôi thấy gân mạch của anh đã đứt hết, ba tháng sau có thể khôi phục được không?" Lâm Dật lấy mấy viên thuốc ra rồi nuốt vào: "Cảm ơn anh Thôi đã quan tâm, ba tháng sau, tôi nhất định trở thành học trò của học viện Giám Sát!" "Vậy thì tốt". Thôi Triệu cười đầy thâm ý: "Nhưng mà anh Lâm này, người tu võ của nhà họ Lâm các anh đã phá hỏng quy tắc rồi". "Cảnh giới Chí Tôn lại ra tay ở thế giới Võ cấp thấp, anh nói xem nên làm gì bây giờ?" Sắc mặt Lâm Dật cực kì khó coi. Hắn tiện tay ném một cái nhẫn trữ vật ra. Thôi Triệu đón lấy, nhìn vào trong. Hắn ta liếc qua ông già mặt đen: "Được rồi, nể tình anh còn chưa ra tay". "Bổn Giám Sát Sứ không truy cứu trách nhiệm của anh, lần sau không được phá lệ". "Cảm ơn!" Lâm Dật gật đầu. Giám Sát Sứ đã tới, hắn cũng bị thương. Đương nhiên không thể nào làm gì được Diệp Bắc Minh nữa! Hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh, tao nhớ mặt mày!" "Chúng ta đi thôi!" "Dạ!" Hai lão già gật đầu, chuẩn bị mang Lâm Dật rời đi. Diệp Bắc Minh bước ra, ngăn ba người lại: "Lâm Dật, tôi cho anh đi chưa?" "Cái gì?" "Hắn ta điên rồi sao?" Ánh mắt tất cả người tu võ ở đó lập tức tập trung vào Diệp Bắc Minh. Kể cả ba người Từ Nguyên, Từ Lâm, Từ Thành cũng ngây người. Bên ngoài ngục giam Trấn Hồn hoàn toàn yên tĩnh! Như thể thời gian đã ngừng lại! Giọng Diệp Tiêu Tiêu run rẩy: "Diệp Bắc Minh, anh đừng làm loạn..." Lâm Dật cũng sửng sốt, không dám tin vào tai mình: "Mày nói gì cơ?" "Hahaha!" Lâm Dật cười ra nước mắt. Giây tiếp theo. Giọng hắn trầm xuống, chợt quát lên: "Diệp Bắc Minh, mày mẹ nó thật sự cho rằng mày là Diệp Phá Thiên à?" "Tao muốn đi còn cần mày đồng ý?" Keng... Diệp Bắc Minh lười nói nhảm, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trực tiếp chém về phía Lâm Dật! Hai ông già vây lấy Lâm Dật, chật vật đánh anh. "Ầm", một tiếng vang kinh thiên động địa, mặt đất nổ thành một vệt kiếm dài mấy trăm mét! "Thằng ranh con, mày dám ra tay với bọn tao?" Giọng hai lão già khàn khàn, đôi mắt đỏ như muốn nhỏ máu vì tức giận! Nếu không phải vì Giám Sát Sứ của thế giới đang ở đây, bọn họ nhất định sẽ xé nát Diệp Bắc Minh trong nháy mắt! Sắc mặt Lâm Dật trắng bệch, giọng nói trở nên vô cùng lạnh lẽo: "Diệp Bắc Minh, mày, được lắm!" "Thật, thật, được lắm!" Mỗi một chữ, hắn đều nghiến răng. "Anh phiền ghê, chết đi cho ông!" Diệp Bắc Minh nổi giận gào lên. Ảnh Thuấn! Tay cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đánh tới! Thôi Triệu nhẹ nhàng lên tiếng: "Dừng tay!" Diệp Bắc Minh làm như không nghe thấy, chém về phía ba người kia! "Thằng nhãi kia, mày..." Hai lão già cảnh giới Tôn Giả thở hổn hển. Có Giám Sát Sứ ở đó nên bọn họ không dám ra tay, chỉ có thể mang Lâm Dật lui về phía sau! Mặt dất ầm ầm nổ tung, bụi mù nổi lên xung quanh. Một kiếm đó gần như chém xuống người bọn họ, như thể tử thần sát qua vai! Ba người kia vô cùng chật vật, nhìn chằm chừm Diệp Bắc Minh bằng đôi mắt đầy tia máu! Mắt Thôi Triệu trầm xuống, lạnh nhạt nói: "Thằng kia, mày coi là bổn Giám Sát Sứ không tồn tại à?" Diệp Bắc Minh cười: "Mày là thứ gì chứ? Có liên quan gì đến tao?" "Hít..." Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy nghẹt thở! Diệp Bắc Minh lại dám mạnh miệng với Giám Sát Sứ của thế giới? Suýt chút nữa Lâm Dật đã cười ra tiếng: "Diệp Bắc Minh à Diệp Bắc Minh, mày tự làm bậy, không thể sống!" "Mày! Mày nói gì?" Thôi Triệu ngẩn người, lập tức phản ứng lại, cất giọng trầm thấp: "Thằng nhãi, mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?" Diệp Bắc Minh quát lên: "Mày cmn có phải tự cho là mình rất ra gì không?" "Giám Sát Sứ của thế giới? Trâu lắm à?" "Cả ngày làm bộ cao cao tại thượng, tự cho là mình đại diện cho công bằng và chính nghĩa?" "Hôm nay ông đây muốn giết Lâm Dật, mày làm được gì chứ?" "Hai con chó già bên cạnh hắn có dám ra tay với tao không? Giám Sát Sứ của thế giới ở đây thì đã sao!" "Nếu bọn họ ra tay, mày sẽ không đứng xem chứ??" "Hay là, mày dám không tuân theo quy tắc, ra tay với tao?" Trán Thôi Triệu nổi gân xanh: "Mày!" Diệp Bắc Minh nói đúng! Hắn ta quả thực không dám ra tay! Diệp Bắc Minh cũng thấy điều đó, quát lớn lên: "Đã không dám thì câm mồm cho ông!"