"Nếu không ông đây giết mày luôn!" Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, trố mắt nghẹn họng! Nhìn Diệp Bắc Minh như gặp ma! Người điên! Hắn ta nhất định là người điên! Từ Nguyên, Từ Lâm, Từ Thành điên cuồng nuốt nước miếng: "Giết vị Giám Sát Sứ này sao?" "Đm! Hắn ta còn ngông cuồng hơn Diệp Phá Thiên nữa!" Diệp Tiêu Tiêu cứng người, há miệng! Ngay cả Lâm Dật và hai lão già cảnh giới Tôn Giả kia cũng bối rối! Đột nhiên. Thôi Triệu cười gằn: "Thằng nhãi, mày ngông cuồng lắm!" "Nhưng mày không nên nói ra câu sau cùng, dám giết cả tao!" "Mày có biết uy hiếp Giám Sát Sứ của thế giới có hậu quả gì không?" "Tao có thể trực tiếp xóa bỏ mày mà không cần chịu bất kỳ trách nhiệm gì!" Hắn ta dứt lời, giọng một cô gái vang lên: "Thế sao? Anh dám đụng vào một sợi tóc của cậu ấy!" "Có tin tôi giết hết cả nhà họ Thôi không?" Mắt Thôi Triệu đỏ bừng: "Ai?" Giây tiếp theo. Một làn sóng sức mạnh không gian truyền tới, trên không trung xuất hiện một cánh cửa truyền tống. Một cô gái tuyệt sắc đi ra, xinh đẹp khiến người ta nghẹt thở! "Là cô..." Khi thấy cô gái tuyệt sắc kia, lửa giận của Thôi Triệu lập tức tắt. Diệp Bắc Minh vừa ngạc nhiên vừa kích động: "Nhị sư tỷ! Sao chị lại tới đây?" Cô gái tuyệt sắc khẽ mỉm cười: "Tiểu sư đệ, em muốn giết ai thì giết người đó, chị xem ai dám ra tay với em!" Một cổ uy áp đáng sợ tấn công tới. Hai ông già nhà họ Lâm hoảng sợ cúi đầu xuống! Thôi Triệu và hai Giám Sát Sứ còn lại không dám ho he gì! "Được!" Diệp Bắc Minh không chậm trễ chút nào, một bước xuất hiện trước mặt Lâm Dật. Kiếm Trấn Ngục chém xuống! "Anh Thôi, không... Cứu tôi..." Tròng mắt của Lâm Dân điên cuồng co rút lại, hắn tuyệt vọng hét lên. Phụt! Một màn huyết vụ nổ tung! ... Trong khoảnh khắc Lâm Dật chết. Thế giới Cao Võ, sâu trong tổ địa nhà họ Lâm. Lão tổ nhà họ Lâm đang tĩnh tọa chợt mở mắt, vẻ mặt chấn động: "Dật Nhi, chết rồi?" Xung quanh im lặng! Lâm Dật ngông cuồng tự đại đã chết! Cô gái tuyệt sắc đột nhiên xuất hiện là ai? Lại có thể khiến hai người cảnh giới Tôn Giả của nhà họ Lâm và ba vị Giám Sát Sứ của thế giới không dám phản kháng? "Cậu Dật!" Hai ông lão trợn to mắt, mắt đầy tia máu. Ông già mặt đen lại gào lên: "Diệp Bắc Minh, mày lại dám giết cậu Dật!" "Mày đúng là không biết sống chết, nhà họ Lâm sẽ không bỏ qua cho mày!" "Bất kì ai có liên quan đến mày cũng sẽ chết vì mày, bọn họ sẽ cùng mày xuống địa ngục!" Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống. Nhưng anh còn chưa kịp nói gì. Giọng nói lạnh băng của Nhị sư tỷ vang lên: "Ông đang uy hiếp sư đệ của tôi sao?" "Giết!" Một tiếng thét dài, Nhị sư tỷ bỗng nhiên ra tay! Bàn tay tuyệt đẹp vỗ xuống, ông già mặt đen bị đè dưới đất, hóa thành bùn nát! Dứt khoát! Không hề dông dài! Mọi người hoàn toàn ngây người! Rốt cuộc người phụ nữ này có cảnh giới gì? Ông già mặt đen chính là cảnh giới Tôn Giả! Lại bị đập một cái chết luôn? "Cô!" Ông già còn lại đổi sắc mặt, sợ hãi không ngừng lùi về phía sau: "Cô... Cô cũng là người của học viện Giám Sát!" "Cô lại dám lạm sát người vô tội, chẳng lẽ không sợ nhà họ Lâm tố cáo tới học viện Giám Sát sao?" Nhị sư tỷ thờ ơ nói: "Người này ra tay ở thế giới võ đạo cấp thấp, vốn đã đáng chết!" Ông già nhà họ Lâm ngây người: "Cô... Cô điên đảo thị phi, rõ ràng ông ấy không ra tay!" "Haha". Nhị sư tỷ cười đầy thâm ý: "Thôi Triệu, ông ta có ra tay không?" Thôi Triệu vội vàng gật đầu: "Thư cô Thiên Nhận Băng, ông ta đã ra tay!" "May mà cô Thiên Nhận Băng đánh chết ông ta, duy trì hòa bình của thế giới!" Thiên Nhận Băng hài lòng gật đầu: "Nghe chưa?" "Cô..." Ông già nhà họ Lâm tức giận suýt chút nữa hộc máu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Diệp Bắc Minh: "Thằng nhãi, coi như mày may mắn!" "Nhà họ Lâm sẽ không bỏ qua, mày đợi đó..." Rầm... Thiên Nhận Băng lại vỗ một chưởng xuống, đánh ông già nhà họ Lâm trọng thương. Ông già nhà họ Lâm nằm trên đất như chó chết: "Cô... Tôi không ra tay, sao cô dám đối xử với tôi như vậy?" Thiên Nhận Băng lười trả lời ông ta: "Biết tại sao tôi không giết ông không?" "Về nói với lão tổ nhà họ Lâm, còn dám nhăm nhe sư đệ của tôi!" "Sau này tôi sẽ chăm sóc đặc biệt cho các học trò của nhà họ Lâm ở học viện Giám Sát!" Đồng tử của ông già nhà họ Lâm co rút lại: "Cô!" Ông ta không dám nói thêm nữa!