Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 971: Giết ba Tôn Giả



Trong tổ địa nhà họ Diệp.

Một khe nứt không gian xuất hiện, ba người đi ra từ đó.

Một ông già mặc áo xám!

Một người đàn ông trung niên mặt chữ điền!

Một ông già mắt tam giác!

Con mắt như mắt ưng liếc qua chín mươi chín ngọn long sơn!

"Đây chính là địa chỉ cũ của nhà họ Diệp của Hoa tộc năm đó sao?"

Ông già mặc áo xám hơi giật mình: "Quả nhiên có chút kinh khủng!"

"Dù long mạch bị rút đi, nhưng vẫn có cảm giác khí thế ngưng tụ!"

"Nếu những long mạch đó vẫn còn, nhà họ Diệp đã quật khởi từ lâu rồi!"

Ông già mắt tam giác bên cạnh cười nhạt: "Hừ, một gia tộc ở thế giới võ đạo thấp, tọa lạc giữa chín mươi chín ngọn long sơn thì thế nào?"

"Không phải vẫn bị diệt đó sao!"

"Đám sâu kiến này, không tạo nổi sóng gió đâu!"

Người đàn ông mặt chữ điền đầy lạnh lùng: "Đừng nói nhảm nữa, trực tiếp đi vào thôi!"

"Lấy đầu Diệp Bắc Minh, không tha những kẻ khác!"

Ông ta vừa dứt lời, một đạo kiếm khí kinh khủng màu đen quét thẳng tới trước mặt ông ta!

"Cẩn thận!"

Ông già mặc áo xám và ông già mặt tam giác đồng thanh.

Người đàn ông mặt chữ điền nhanh chóng né tránh, nhưng vẫn bị kiếm khí đánh trúng cơ thể!

"Phụt" một tiếng, huyết vụ nổ tung!

"A..." Người đàn ông mặt chữ điền kêu thảm thiết, nửa người đã biến mất.

Thoi thóp, đã sắp chết!

Nếu không né được kiếm đó, có phải ông ta đã chết rồi không?

"Ai đó?"

"Ai?"

Ông già mặc áo xám và ông già mắt tam giác biến sắc mặt, tiến lên cầm máu cho người đàn ông mặt chữ điền.



Đồng thời.

Họ cũng khiếp sợ nhìn về hướng kiếm khí đánh tới!

Một thanh niên đi ra từ trong đêm tối.

Ở chỗ tối, một đôi mắt nhìn thấy thanh niên kia đi ra thì co rút lại.

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nói: "Các người là người nhà họ Lâm sao?"

"Báo thù cho Lâm Dật hả?"

Ông già mắt tam giác quát lớn: "Nhà họ Lâm chó má!"

"Thằng khốn, mày lại dám đánh lén bọn tao? Chết đi cho ông!"

Thậm chí lão ta còn lười hỏi Diệp Bắc Minh là ai, chỉ là một kẻ cảnh giới Thần Vương sơ kì thôi!

Cuồng phong nổi lên đầy trời, một bước đi tới trước mặt Diệp Bắc Minh, bàn tay tàn bạo vỗ xuống đầu anh!

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, anh giơ tay lên bắt lên cổ tay ông già mắt tam giác.

Dùng sức xé!

"Xẹt" một tiếng, máu tươi phun ra!

Cánh tay rời khỏi cơ thể!

Ông già mắt tam giác đau đớn vặn vẹo cả khuôn mặt, hoảng sợ lui về phía sau: "Mày... Rốt cuộc mày là ai?"

Diệp Bắc Minh bước lên trước: "Tôi chính là Diệp Bắc Minh mà các ông muốn giết!"

Đồng tử của ông già mắt tam giác co lại: "Sao có thể chứ!"

"Chúng tao thông qua sưu hồn tiện nhân Thiên Nhận Băng kia, rõ ràng mày mới là Thánh Cảnh sơ kì mà!"

"Mới chưa tới một ngày, sao mày..."

Nghe tới đó, cơ thể Diệp Bắc Minh run lên!

Mắt anh nổi tia máu, anh túm lấy cổ họng ông già mắt tam giác: "Ông vừa nói gì?"

"Sưu hồn Thiên Nhận Băng? Nhị sư tỷ của tôi sao rồi?"

Ông già mắt tam giác nghẹt thở, căn bản không nói nên lời.

"Thằng nhãi ranh, tự tìm chết!"

Ông già mặc áo xám từ bên cạnh đánh tới.

"Cút!"



Diệp Bắc Minh gào lên, kiếm Trấn Ngục chém ra!

Rầm!

Ông già mặc áo xám không có cơ hội ngăn cản, lập tức hóa thành huyết vụ!

Ông già mắt tam giác thấy cảnh đó, con ngươi điên cuồng run rẩy: "Có chuyện gì vậy.... Bọn tao là Tôn Giả mà!"

"Rốt cuộc thằng ranh này là quái vậy gì? Một kiếm chém chết Tôn Giả?"

Khoảnh khắc ngẩng đầu, lão ta vừa hay nhìn thấy hai mắt đầy tia máu của Diệp Bắc Minh!

Vù...

Cơ thể ông già mắt tam giác run lên..

Sưu hồn thuật!

Trong phút chốc, Diệp Bắc Minh thấy được tất cả những gì trong đầu ông già mắt tam giác.

Cơ thể Diệp Bắc Minh run rẩy, mắt đầy tia mắt, sát khí ngút trời ngưng tụ sau lưng!

"Các người lại phế võ công của nhị sư tỷ của tôi!"

"Sưu hồn chị ấy!"

"Còn muốn treo chị ấy ở quảng trường học viện Giám Sát để làm nhục?"

Tay anh bóp mạnh, bóp nát cổ ông già mắt tam giác.

Giây tiếp theo.

Diệp Bắc Minh chuyển anh mắt, nhìn đến người đàn ông mặt chữ điền.

"Đừng mà... Đừng giết tôi... Tôi sẽ nói hết cho cậu biết..."

Người đàn ông mặt chữ điền sợ hãi run rẩy, kéo nửa người điên cuồng dập đầu cầu xin tha thứ.

Diệp Bắc Minh tiến lên, đạp nát đầu ông ta.

Con mắt ở trong tối co rút lại lần nữa, trên gương mặt xinh đẹp là vẻ không dám tin!

Một kẻ cảnh giới Thần Vương sơ kì, chưa tới một phút.

Đã giết chết cả ba Tôn Giả?

Ngay cả khi cô ta ở đỉnh phong cũng không làm được như thế!

Còn thanh kiếm trên tay anh ta nữa, rốt cuộc là cấp bậc gì?

Đột nhiên, tiếng nói lạnh như Băng của Diệp Bắc Minh vang lên: "Cô tự ra hay để tôi ra tay?"