Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 972: Đế tộc



"Khụ khụ... Chờ chút!"

Cô gái trong bóng tối sợ hãi, chật vật đi ra ngoài: "Anh đừng hiểu lầm, tôi không cùng phe với ba người họ".

Dáng cao khoảng một mét bảy.

Một bộ váy dài, cơ thể quyến rũ lồi lõm có tỷ lệ vàng!

Gương mặt nghiêng nước nghiêng thành, giữa hai lông mày mang khí tức cao quý trời sinh.

Đây tuyệt đối là mỹ nhân họa thủy!

Lúc này.

Mắt Diệp Bắc Minh đỏ au, cả người tràn đầy sát khí!

Anh không có lòng nào mà thưởng thức.

Cô gái vội vàng giải thích: "Tôi bị người ta đuổi giết, rơi vào khe nứt không gian!"

"Đúng lúc ba người kia hạ xuống đây nên tôi giấu khí tức, đi theo bọn họ rồi xuất hiện ở đây!"

"Tôi tên Đế Khởi La, tôi có thể dùng sơ tâm võ đạo để thề!"

"Tôi tuyệt đối không quen biết ba người kia, nếu không sơ tâm võ đạo của tôi sẽ tan vỡ, cả người thối rữa mà chết!"

Sắc mặt của Diệp Bắc Minh hòa hoãn lại: "Cô cũng là người của thế giới Cao Võ sao?"

"Thế giới Cao Võ?"

Đế Khởi La sửng sốt, hơi do dự: "Có rất nhiều thế giới Cao Võ, anh nói cái nào?"

Mắt Diệp Bắc Minh vẫn đỏ lừ: "Rất nhiều sao?"

Đế Khởi La gật đầu: "Chỗ anh ở là thế giới võ đạo thấp, chắc cũng có tên".

"Trên thế giới võ đạo cấp cao, mỗi đại lục đều gọi chung là thế giới Cao Võ!"

"Tôi đến từ đại lục Linh La, theo tôi biết, ít nhất có tới bảy tám thế giới Cao Võ cùng đẳng cấp..."

Tiếng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con, cô ta không lừa cậu đâu."

Đột nhiên.

Ùng ùng...

Bầu trời đêm chấn động, một khe nứt không gian lại lần nữa xuất hiện.

"Bọn họ lại tới rồi..."

Con ngươi của Đế Khởi La co lại.

Cô ta trốn sau lưng Diệp Bắc Minh theo bản năng!



Một người đàn ông trẻ tuổi mặc chiến giáp mang theo mười mấy người đi ra từ khe nứt không gian: "Đế Khởi La, sao không chạy nữa? Chạy tiếp đi chứ!"

Mặt Đế Khởi La trắng bệch, cô ta cắn răng quát lên: "Vương Tuyên, anh không sợ Đế tộc sẽ biết chuyện anh đuổi giết tôi sao?"

Vương Tuyên cười ha ha: "Ha ha ha, tôi giết cô xong sẽ xóa sạch tất cả khí tức!"

"Dù Đế tộc có thủ đoạn mạnh mẽ đến thế nào, có thể tra ra được là do tôi làm sao?"

Gương mặt xinh đẹp của Đế Khởi La tái đi, cầu khẩn nhìn Diệp Bắc Minh: "Mau cứu tôi..."

"Không liên quan gì đến tôi!"

Diệp Bắc Minh xoay người rời đi, lười xen vào chuyện của người khác.

"Đứng lại!"

Vương Tuyên khẽ quát lên.

Diệp Bắc Minh làm như không nghe thấy!

Vương Tuyên nhắm chặt tay lại, bảo kiếm trong tay trầm xuống.

Một đạo kiếm khí kinh khủng rơi xuống!

Diệp Bắc Minh vốn đang tức giận, lo lắng cho sự an toàn của Nhị sư tỷ!

Lửa giận không thể ngăn cản bốc cháy!

Anh xoay người khá tan kiếm khí của Vương Tuyên, bước ra.

Ảnh Thuấn!

Anh đột nhiên xuất hiện trước mặt Vương Tuyên, tát một phát vào mặt hắn!

Chát!

Vương Tuyên bị đánh mà hoang mang, ngã xuống đất như chó chết.

Giây tiếp theo.

Anh giẫm chân lên đầu Vương Tuyên: "Đm mày chứ, bố mày đã nói rồi, chuyện này không liên quan gì đến tao!"

"Cmn mày nghe không hiểu đúng không?"

Đế Khởi La ngây người, há hốc miệng!

Cô ta nuốt nước miếng, cái này... Quá mạnh rồi nha!

"Mày dám!"

"Thằng ranh, mày cmn điên rồi đúng không?"

"Mày có biết cậu ấy là ai không?"



Mười mấy người đi theo Vương Tuyên đồng loạt quát lên, sợ hãi muốn vỡ tim!

Ngay cả Đế Khởi La cũng bối rối!

"Ha ha ha!"

Điều khiến mọi người bất ngờ là Vương Tuyên lại cười lên, cười vô cùng vui vẻ!

Suýt chút nữa đã cười ra nước mắt: "Thằng ranh, mày biết mày đang làm gì không?"

Dù bị Diệp Bắc Minh giẫm dưới chân.

Bất cứ lúc nào cũng có thể bị đạp chết, Vương Tuyên vẫn không hề hoảng hốt!

Thậm chí hắn còn dùng giọng lạnh băng để uy hiếp: "Tao có thể cho mày cơ hội, bây giờ lập tức quỳ xuống cho tao!"

"Tao có thể cân nhắc chỉ giết một mình mày!"

Đột nhiên, Vương Tuyên quát to: "Nếu không..."

"Răng rắc", đầu của Vương Tuyên nổ tung như dưa hấu!

Hiện trường im lặng!

Tiếng nói cất lên như tiếng thần chết: "Nếu không thì sao?"

"Cậu chủ!"

"Không!"

"Trời ơi, thằng ranh kia, mày làm gì vậy?"

Mười mấy người tu võ đi theo Vương Tuyên đồng loạt quỳ xuống đất, sợ hãi run rẩy!

Bọn họ không sợ Diệp Bắc Minh!

Mà là... Vương Tuyên chết rồi!

"A...", ngay cả Đế Khởi La cũng hoảng hốt hô lên, che kín miệng.

Người cô ta nhũn ra, suýt chút nữa đã đứng không vững: "Anh ta... Anh ta giết Vương Tuyên rồi?"

"Đạp một phát vỡ đầu luôn, không hề do dự?"

Giây tiếp theo.

"Giết hắn!"

Mười mấy người đồng thanh gào lên, con mắt đỏ lòm, lập tức chạy tới cạnh Diệp Bắc Minh!

Gào!

Một tiếng rồng ngâm vang lên. Rầm! Rầm! Rầm!