Từ ngày tái hợp với Thẩm Hòe Tự, quan hệ giữa Kỷ Xuân Sơn và Lâm Nhất xa cách đi rất nhiều. Vốn trong lòng hắn ta đã mang áy náy, mà nay chuyện dùng dằng của Đoàn Triết và Lâm Nhất lại coi như "nhờ" một tay mình gây ra —— Là hắn ta chủ động rủ Đoàn Triết đi xem hòa nhạc.
Đến tận bây giờ hắn ta vẫn không thể hiểu nổi, làm cách nào mà đóa hoa lạnh lùng người sống cấm đến gần như Lâm Nhất lại lăn lên cùng một cái giường với bạn học cấp ba của mình.
Nhưng rồi Kỷ Xuân Sơn phải cố gắng tự thuyết phục bản thân, Đoàn Triết là bác sĩ thần kinh chuyển ngành sang tâm lý học, để hắn trông nom Lâm Nhất có lẽ tạm thời là lựa chọn tốt nhất.
Mãi cho đến khi Lâm Nhất ở bên cạnh Đoàn Triết lại phát bệnh một lần nữa.
Sự cố này khiến lòng tín nhiệm Kỷ Xuân Sơn dành cho Đoàn Triết trở về mo.
Hai người đồng thời làm như không nghe thấy Thẩm Hòe Tự nói gì, chẳng ai chịu chủ động mở miệng trước. Thẩm Hòe Tự thầm mắng một câu "Dẹp m* đi", rồi giật phắt di động trên tay Kỷ Xuân Sơn xuống.
"Tôi hết chịu nổi rồi, hai vị có thấy mình ấu trĩ không hả." Cậu ta cười lạnh nhìn hai tên đang chơi trò giả câm kia, thân thiện đưa ra kiến nghị, "Hay là cả hai ra ngoài đấm nhau một trận cho xong đi, nhìn mãi tôi ăn mất cả ngon."
Đoàn Triết cũng đặt luôn điện thoại lên bàn.
"Có gì đâu." Hắn vẫn chưa nghĩ ra nên giải thích với Thẩm Hòe Tự thế nào, đành phải chọn đại một cách biểu đạt khá mập mờ, "Chuyện xong cả rồi."
Kỷ Xuân Sơn nghe hiểu một chút ẩn ý, nâng mắt lên nhìn hắn: "Chuyện nào xong?"
Đoàn Triết đáp: "Toàn bộ đều xong, sang trang mới hết rồi."
Nhưng tiếc là miệng hai thanh niên kia đều như bị dán keo, cậu ta cũng không trông mong nghe được một lời nói thật tử tế bèn đẩy hai ly bia phục vụ mới mang lên ra trước mặt: "Thôi, tôi mặc kệ hai ông đang chơi trò gì, cứ uống hết ly này rồi chính thức lật trang, được chưa? Làm cho dứt khoát vào."
Dứt lời, cậu ta nhấc ly bia còn lại lên kính trước làm gương.
Đoàn Triết và Kỷ Xuân Sơn đành phải nâng ly cùng, rất không tình nguyện uống cạn.
"Cái món này chiếm dạ dày quá." Thẩm Hòe Tự uống xong đã no ngang một nửa, cậu ta thử sờ lên vò Thanh Hoa Phần trong tầm tay, thử đề nghị, "Hay là..."
"Muốn thì mày tự đi mà uống." Đoàn Triết đặt cái ly không xuống, dứt khoát cự tuyệt, "Tao không uống rượu trắng đâu, dở ẹc."
Đoàn Triết đúng là không thương yêu gì món rượu trắng, Thẩm Hòe Tự "Xì" một tiếng, lại vừa quét mã gọi thêm ba ly bia vừa tức giận mắng: "Đồ không biết thưởng thức."
Mấy ly bia trôi xuống bụng làm không khí trên bàn hòa hoãn đi một chút, Thẩm Hòe Tự thấy hai người bắt đầu không nóng không lạnh bàn luận về mấy bộ anime mới, tự cho là mình đã hoàn thành mục tiêu nên lặng lẽ thở phào một cái, nhấc di động lên tranh thủ đọc tin nhắn công việc.
Cả buổi không thấy cậu ta ăn miếng nào, sắc mặt còn đột nhiên nghiêm trọng có thể thấy bằng mắt thường, Kỷ Xuân Sơn bèn giơ tay chạm vào gáy Thẩm Hòe Tự, miệng hỏi: "Công ty có chuyện gì sao?"
Thẩm Hòe Tự lắc đầu, lơ đãng đáp: "Có nhân viên bất cẩn share tin lá cải vào group làm việc của công ty."
Kỷ Xuân Sơn từng thấy rất nhiều vụ trượt tay giãy chết tương tự, bật cười không để ý: "Có gì đâu, không share tin có mặt mình là được."
Thẩm Hòe Tự lại không cười hùa theo mà vẫn trố mắt nhìn chằm chằm vào màn hình di động. Cậu ta vốn không phải người quan tâm đến drama lá cải yêu hận tình thù giới giải trí, Kỷ Xuân Sơn không nhịn nổi tò mò phải thò đầu sang xem ké: "Tin gì mà em hóng nhiệt tình thế?"
Thẩm Hòe Tự đang đọc một bài blog trên Weibo.
"Người này," Cậu ta click vào một tấm ảnh chụp, dùng hai ngón tay phóng to thêm, miệng lẩm bẩm, "Sao em cứ thấy hơi giống..."
Nhân vật trong ảnh đã được xử lý làm mờ mặt, nhưng Thẩm Hòe Tự thân là người ăn đủ mười ba năm giấm của Lâm Nhất nên đã sớm khắc sâu hình dáng người kia trong đầu. Kỷ Xuân Sơn cũng đột ngột nghiêm mặt lại, lấy di động từ tay cậu ta xem kỹ để xác nhận, không nhịn nổi phải bật ra một câu chửi thề.
Sắc mặt cả hai người đều kỳ quặc dị thường làm Đoàn Triết buông đũa xuống, hiếu kỳ hỏi theo: "Hai người đang xem gì vậy?"
Kỷ Xuân Sơn không trả lời mà đẩy tin lá cải vừa leo top hotsearch ra trước mặt Đoàn Triết, sau đó lôi điện thoại của mình ra gọi một cuộc cho Lâm Nhất.