Kỷ Xuân Sơn gọi liên tục cho Lâm Nhất ba cuộc, trong ống nghe trước sau như một vọng ra thông báo nhắc nhở tự động: "Thuê bao quý khách đang gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi ——"
Hắn ta ném thẳng điện thoại xuống bàn, bực bội nói: "Không gọi được."
Lúc này Đoàn Triết mới chậm chạp nhấc di động lên, kéo lịch sử tin nhắn lục tìm dãy số của Bạch Nghiên Sơ.
Di động của Bạch Nghiên Sơ cũng tắt máy.
Kỷ Xuân Sơn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vừa mặc áo khoác vào vừa ra hiệu cho Thẩm Hòe Tự: "Đi với tôi qua nhà Lâm Nhất xem thử đi."
Lịch trình lưu diễn của Bạch Nghiên Sơ là tin tức công khai với đại chúng, Đoàn Triết cưỡng ép mình bình tĩnh lại, nói với Kỷ Xuân Sơn: "Cậu khoan đi đã."
Hắn mở ứng dụng tra tìm thiết bị trên điện thoại ra, sau đó thở phào nhẹ nhõm một hơi. May mà Lâm Nhất có mang theo người chiếc đồng hồ thông minh kia.
Từ ngày đưa đồng hồ cho Lâm Nhất hắn đã lo xa nên cài đặt luôn ứng dụng định vị chung cho cả hai máy, không ngờ có ngày chức năng này cũng phát huy tác dụng. Ứng dụng hiển thị lần định vị cuối cùng là ở sân bay Đại Hưng, thời gian là 9 giờ 8 phút tối.
Đoàn Triết lại mở ứng dụng đặt vé máy bay lên, vừa kiểm tra số chuyến bay vừa giải thích với Kỷ Xuân Sơn đứng một bên: "Ngày mai anh ấy có buổi biểu diễn ở Thành Đô, chắc lúc này đang ở trên máy bay rồi."
"Biểu diễn?" Kỷ Xuân Sơn ngẩn cả người.
Hắn ta không nghe Lâm Nhất nhắc gì đến chuyện này.
Đoàn Triết tiếp tục nói: "Chuyến lưu diễn piano của Bạch Nghiên Sơ."
"Cậu có ý gì?" Kỷ Xuân Sơn vẫn không hiểu gì cả.
Đoàn Triết không muốn giải thích quá chi tiết nhưng cũng không định trốn tránh, hắn trực tiếp trả lời dưới ánh mắt ngày càng lạnh băng của Kỷ Xuân Sơn: "Lâm Nhất là khách mời trong tour biểu diễn của anh ta."
Không khí gần như đông cứng trong một giây, sau đó bị tiếng chân bàn cọ mạnh xuống sàn bén nhọn cắt ngang.
"Kỷ Xuân Sơn." Thẩm Hòe Tự nhanh nhẹn chụp được cánh tay phải vừa nâng của Kỷ Xuân Sơn, kêu lên một tiếng.
"Cậu biết hết, nhưng vẫn để anh ấy đi?" Kỷ Xuân Sơn tức đến nóng đầu, bàn tay trái túm cổ áo Đoàn Triết không chịu buông, "Đoàn Triết, não cậu bị úng nước rồi hả?"
"Anh bình tĩnh một chút đi." Thẩm Hòe Tự ấn tay phải Kỷ Xuân Sơn xuống, nở nụ cười xấu hổ với đám đông khách khứa lẫn người phục vụ đang hiếu kỳ nhìn bàn mình, thấp giọng hỏi Đoàn Triết, "Có chuyện gì thế này?"
Đoàn Triết yên lặng nhìn sang chỗ khác.
Sợi dây đàn luôn căng chặt trong đầu hắn rốt cuộc đã đứt phựt trước câu chất vấn của Kỷ Xuân Sơn.
Sự tình đã phát triển hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng.
"Đừng kích động, tin lá cải này không chỉ mặt đặt tên ai cả, ảnh cũng bị làm mờ rồi, mọi chuyện không tệ đến mức đấy đâu." Thẩm Hòe Tự thấy Đoàn Triết không nói gì, lại quay sang khuyên Kỷ Xuân Sơn, "Bây giờ anh có sốt ruột cũng vô ích, chờ liên lạc được với người ta rồi nói sau."
Cuối cùng Kỷ Xuân Sơn cũng bình tĩnh lại được một chút, hắn ta ngồi lại vào chỗ, mở ứng dụng đặt vé máy bay ra chuẩn bị đáp chuyến bay sớm nhất đi Thành Đô.
"Đừng xem nữa." Đoàn Triết gục đầu yếu ớt dựa lưng vào ghế, "Bọn họ đã lên chuyến bay cuối cùng trong ngày rồi, 0 giờ 01 phút sẽ hạ cánh."
*
Lâm Nhất ngồi một mình trên ghế sô pha gian ngoài phòng khách sạn, sờ sờ lên chiếc earphone màu trắng nhét trong tai mình. Hiệu quả chắn bớt tiếng ồn của thứ này cũng ổn, nhưng khả năng chặn tiếng người nói xung quanh thì vẫn còn kém lắm. Dù đã bật tính năng giảm tiếng ồn nhưng thỉnh thoảng nó vẫn để lọt vài tiếng cãi vã từ trong phòng truyền ra.
Máy bay vừa hạ cánh, điện thoại của Bạch Nghiên Sơ lẫn quản lý của anh ta đã bị oanh tạc muốn cháy máy, Lâm Nhất cũng nhận được không ít tin nhắn "an ủi" trên WeChat. Nói là "an ủi" nhưng thực chất tâm tư hóng chuyện giữa những hàng chữ đã rõ như ban ngày, Lâm Nhất không thèm trả lời tin nào, dứt khoát tắt luôn thông báo nhắc nhở tin nhắn mới.
Phản ứng của Lâm Thâm không đáng sợ như trong dự đoán, chỉ hỏi anh bao giờ trở về, có muốn anh ta đi Thành Đô đón không. Lâm Nhất trấn an anh trai vài câu, nói bản thân không yếu ớt như vậy, ở bên này giải sầu mấy ngày sẽ về nhà.
Bắc Kinh có vòng người quen của Lâm Nhất, lúc này đúng là không phải lúc thích hợp để trở về nên Lâm Thâm đành chiều ý, sau đó thao thao bất tuyệt dặn dò anh chú ý thêm nửa tiếng đồng hồ nữa.
Lâm Nhất từ chối cuộc gọi lần thứ N của Kỷ Xuân Sơn, nhắn lên WeChat một chữ "Bận" rồi vô tư lên Weibo cùng mọi người hóng thị về chính mình.
Thời gian công bố tin tức khá vi diệu, đúng vào ngày Lâm Nhất và Bạch Nghiên Sơ chính thức công diễn. Người tung tin là một phóng viên giải trí tiếng tăm có thâm niên trong ngành, hiển nhiên rất biết cách đánh vào trọng điểm, chỉ dựa vào mấy cụm từ đơn giản như "Nghệ sĩ piano nổi tiếng ngoại tình trong thời gian còn kết hôn", "Nụ hôn say đắm trong nhà hàng", "Qua đêm ở biệt thự", nháy mắt đã gây ra cơn kích động cao trào cho vô số cư dân mạng.
Ảnh đăng kèm với bài báo đều là ảnh chụp từ sự kiện tụ họp nửa năm trước, vài tấm là chụp mơ hồ cảnh hai người ôm hôn trên hành lang nhà hàng, vài tấm khác chụp cảnh hai người đêm khuya cùng đi vào biệt thự, sáng hôm sau chỉ một người bước ra.
Thông tin tiết lộ trong bài báo tính ra vẫn khá hạn chế, không đưa ra quá nhiều chỉ dẫn rõ ràng, mặt nhân vật trong ảnh cũng được xử lý làm mờ nên chỉ người quen biết mới đủ khả năng nhận dạng được cả người lẫn biệt thự là đang nói về ai.
Nhưng trên thế giới này luôn luôn không thiếu người hóng chuyện có tâm, lập tức có tài khoản nhảy vào mớm ngay cho quần chúng ăn dưa thêm một chiếc clip chất lượng HD.
Dựa theo góc chụp, người quay clip này có lẽ vốn chỉ định quay Ngu Nhược Doanh, nhưng Lâm Nhất xuất hiện càng làm cho nội dung đoạn phim trở nên xuất sắc gấp bội. Trò khôi hài trước cửa Trung tâm nghệ thuật bị người ta ghi lại hoàn chỉnh không thiếu một giây, bao gồm cả cái tát vang dội Bạch Nghiên Sơ phải nhận lấy mà Lâm Nhất bỏ lỡ không xem được.
Tiếp theo, có người tìm hiểu ngọn nguồn mới phát giác người phụ nữ trong clip còn không phải là vợ cũ của Bạch Nghiên Sơ. Mối quan hệ rắc rối phức tạp của các nhân vật trong cả hai drama cứ thế nhanh chóng thăng cấp thành một hồi cuồng hoan dư luận.
Ảnh chụp buổi hòa nhạc của Bạch Nghiên Sơ và Lâm Nhất hồi tối cũng bị người ta phát tán. Tuy ban tổ chức buổi biểu diễn quy định rõ ràng cấm quay phim chụp ảnh trong hội trường hòa nhạc, nhưng lúc này xã hội đang bận hóng drama nên đương nhiên không có thời gian rảnh đi chỉ trích hành vi làm trái quy định của người đăng tải, thậm chí còn hận tác giả không công khai luôn ảnh chụp full HD cận mặt của cái cậu con giáp mười ba kia lên cho mọi người cùng xem.
Sau đó có người đào ra cả những video quay cảnh hai người cùng tham gia các cuộc thi âm nhạc năm mười mấy tuổi.
Chỉ sau một chuyến bay dài ba tiếng đồng hồ, trên mạng bỗng dưng đẻ ra không biết bao nhiêu Sherlock Holmes, khiến nội dung câu chuyện máu chó này càng trở nên đầy đủ phong phú.
Lâm Nhất tùy tiện nhìn ngó mấy đề tài treo trên hot search, cuối cùng đào ra được một câu mắng chửi góc độ mới lạ từ vô số câu phê phán chỉ trích lộ liễu khó coi trên internet.
[ Cái cậu con giáp mười ba kia trông ẻo lả khiếp, nam không ra nam nữ chẳng ra nữ, buồn nôn vl. ]
Lâm Nhất cực kỳ khiếp sợ.
Thế mà lại có người công kích cả ngoại hình mình cơ đấy.
Từ nhỏ đến lớn, anh luôn rất vừa lòng với dung mạo bản thân.
Kéo xuống thêm chút nữa, còn chưa kịp xem kỹ người ta đang mắng chửi gì mình thì một cuộc điện thoại đột ngột nhảy ra. Anh nhìn tên người gọi đến mà ngẩn người mấy giây, sau đó chậm chạp ấn nhận máy.
"Đang làm gì thế?" Trong ống nghe vang lên giọng nói trầm ổn quen thuộc.
Lâm Nhất thành thật đáp: "Đang ngồi."
"Đến Thành Đô rồi à?"
Không ngờ Đoàn Triết còn chú ý đến lịch trình biểu diễn của mình, Lâm Nhất ngả người vào lưng ghế sô pha mềm mại, nói: "Đến rồi."
"Đừng lên mạng đọc mấy thứ kia." Dường như Đoàn Triết đang vừa nói vừa lựa chọn từ ngữ cẩn thận nên tốc độ nói cực kỳ chậm, "Có muốn tâm sự với tôi không?"
Cuộc đối thoại quen thuộc đến khó hiểu làm Lâm Nhất bật cười trêu chọc: "Có thu phí không?"
Bên kia điện thoại khựng lại một chút.
Bạch Nghiên Sơ kết thúc cuộc tranh luận với quản lý, đẩy cửa phòng đi ra đã nhìn thấy Lâm Nhất ôm điện thoại ngồi trên ghế, ngữ khí có chút nóng nảy: "Đã nói em đừng xem ——"
"Tôi đang gọi điện thoại." Lâm Nhất nâng một ngón tay lên chỉ chỉ vào tai mình.
Thường ngày anh không hay dùng tai nghe, Bạch Nghiên Sơ sững người một chút, giọng điệu cũng mềm xuống hẳn: "Xin lỗi, em cứ gọi đi, lát nữa anh quay lại."
"Không cần đâu." Lâm Nhất gọi anh ta, "Tôi sắp xong rồi."
Cuộc điện thoại rơi vào yên lặng đầy quỷ quái, một lát sau Đoàn Triết mới hỏi: "Anh ta có ê kíp xử lý khủng hoảng vụ này đúng không?"
Lâm Nhất đáp: "Có."
Không khí trở nên khá xấu hổ, Lâm Nhất vô thức vuốt ve màn hình điện thoại, suy nghĩ chợt miên man bay đi xa.
"Anh đừng lên mạng xem người ta nói bậy, bọn họ không biết chuyện gì hết." Đoàn Triết lại dặn dò thêm một lần nữa.
Lâm Nhất nói: "Ừ."
"Với lại," Đoàn Triết hạ giọng, "Màn trình diễn hôm nay của anh hoàn hảo lắm."
Lâm Nhất hồi thần lại, khóe môi cong lên thành một nụ cười vui mừng.
Xem ra người hôm nay mình nhìn thấy ở buổi hòa nhạc đúng là Đoàn Triết thật rồi.