Đồ Hoa

Chương 117



=================

Đoàn Triết bừng tỉnh khỏi giấc mộng, mở mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà xa lạ ngẩn người mất vài phút đồng hồ.

Hình như hắn vừa có một giấc mơ vừa dài vừa đáng sợ, hắn mơ thấy mình chạy vào núi tìm được Lâm Nhất chỉ còn thoi thóp hơi tàn, còn suýt nữa bị nhốt vĩnh viễn cùng anh trong đêm tuyết lạnh băng đó...

Không đúng.

Chiếc đồng hồ thông minh và hộp tai nghe cũ của hắn đang nằm trên tủ đầu giường cực kỳ bắt mắt.

"Lâm Nhất?" Đoàn Triết ngồi phắt dậy xốc chăn bước xuống giường.

Toilet không có người.

Tối hôm qua sau khi ngâm nước ấm xong, rõ ràng hắn đã ôm Lâm Nhất cùng chìm vào giấc ngủ.

Đoàn Triết vừa mặc quần áo vừa gọi điện thoại cho Lâm Nhất, vừa ấn nút xong mới nhận ra từ hôm qua đến giờ anh không mang theo di động. Thế nhưng chuyện bất ngờ là điện thoại lại có người nghe máy, giọng nói bình đạm của Lâm Nhất truyền vào ống nghe: "A lô."

"Anh đi đâu rồi?" Đoàn Triết dùng bả vai kẹp di động, vội vàng tròng quần vào rồi đi đến bên mắc áo lấy áo khoác.

"Trên con đường ngày hôm qua có một ngôi chùa, tôi đang đứng ngoài cửa đây." Lâm Nhất thoải mái trả lời.

Thực ra anh không định cố ý gây căng thẳng hay hù dọa ai, sau khi rời giường Lâm Nhất trở về khách sạn của mình kiểm tra độ ẩm hộp đàn, lại kiểm tra mấy tin nhắn trên điện thoại, cuối cùng mới dạo lang thang đến tận nơi này.

Đoàn Triết hộc tốc chạy như điên đi tìm, mãi đến khi từ đằng xa nhìn thấy Lâm Nhất ngồi trên bậc thềm đá trước chùa, sợi dây căng chặt trong đầu mới tạm thời thả lỏng xuống.

"Anh có thể đừng lẳng lặng chạy ra ngoài mà không nói tiếng nào được không?" Hắn vừa chạy vừa thở hổn hển, lúc nói chuyện cũng không khống chế được giọng điệu nên lộ rõ vẻ không vui.

Lâm Nhất cảm thấy khá mới lạ.

Người này thường thích tỏ thái độ ủ rũ hoặc bực bội, tình huống nổi giận đùng đùng như vậy vẫn là rất hiếm hoi.

Đoàn Triết bước nhanh lên bậc thang, cuối cùng dừng lại ở vị trí ngang tầm mắt Lâm Nhất.

Anh ném cho hắn một nụ cười lịch sự: "Cảm ơn bác sĩ Đoàn, cậu lại cứu tôi lần nữa rồi."

"Em không phải bác sĩ Đoàn."

"Thế cậu là ai?"

"Em là Đoàn Triết."

Lâm Nhất không nhịn được bật cười thành tiếng, hôm nay bác sĩ Đoàn lại muốn chơi chữ với mình cơ đấy.

"Buồn cười lắm à?" Sắc mặt Đoàn Triết vẫn nghiêm túc như cũ.

Hắn móc trong túi ra chiếc đồng hồ Lâm Nhất để lại khách sạn, bước một lần hai bậc thang đi đến trước mặt Lâm Nhất túm cổ tay trái anh lên.

"Máy theo dõi..." Lâm Nhất nhẹ giọng tự giễu, "Đeo vào lại cho tôi đi."

Vừa rồi anh mới ngồi suy nghĩ cẩn thận, sở dĩ Đoàn Triết có thể đuổi vào tận trong núi là bởi vì chiếc đồng hồ này có chức năng định vị GPS, ngay từ đầu hắn đã có ý đồ lén theo dõi tung tích của anh.



"Đúng vậy." Đoàn Triết vừa đeo đồng hồ cho anh vừa ra lệnh bằng ngữ khí cường hãn, "Không được tháo xuống nữa."

Lâm Nhất cụp mắt nhìn mặt đồng hồ bóng loáng, thành tâm thành ý đặt câu hỏi: "Bác sĩ Đoàn này, bệnh nhân tâm thần thì không xứng có chút quyền riêng tư hay sao hả?"

Đoàn Triết vẫn chăm chú nhìn anh một lúc lâu không nhúc nhích, đoạn chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt.

"Lâm Nhất, trước nay em chưa bao giờ muốn làm bác sĩ của anh, trước đây là không tự tin, bây giờ là không muốn làm." Hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Nhất, nghiêm túc hỏi, "Anh có phân biệt được chúng khác nhau chỗ nào không?"

Lâm Nhất không đáp, chỉ nhíu mày.

Đoàn Triết hạ giọng xuống một chút: "Đúng là vì Trình Thanh Lộ nên em mới follow tài khoản Đồ Hoa, lúc vừa bắt đầu xác thật chúng ta cũng không có tình cảm thuần túy, nhưng nguyên nhân bắt đầu có quan trọng đến thế không? Từ lúc đó đến tận ngày hôm nay em chưa có bất kỳ giây phút nào xem anh trở thành một người khác." Đoàn Triết nghiến chặt răng, bất bình nói, "Cho nên, anh cũng không được phép nghĩ đến anh ta nữa."

Lâm Nhất càng hoang mang hơn.

"Em mệt mỏi vì phải làm keo dán cho đoạn tình cảm rách nát của hai người lắm rồi. Chuyện anh ta làm được em cũng làm được, thậm chí còn làm tốt hơn." Đoàn Triết né tránh ánh mắt anh, khó chịu bổ sung một câu, "Ngoại trừ đánh đàn."

Chờ hắn hạ mắt xuống lần nữa mới nhận ra Lâm Nhất đang cắn chặt môi dưới, nhìn hắn chằm chằm.

Đoàn Triết vươn tay sờ lên mặt anh, dùng ngón cái vuốt ve: "Đừng cắn môi."

Lâm Nhất đẩy tay hắn ra.

"Tôi không phân biệt được..." Anh nâng tay lên che mặt, hơi thở cũng trở nên dồn dập, "Tôi không phân biệt được bây giờ cậu là người thật hay ảo giác."

Đoàn Triết hỏi: "Tại sao lại không phân biệt được? Tại sao lại nghi ngờ em là ảo giác?"

"Đoàn Triết... Cậu ấy không có lý do..."

"Không có lý do gì cơ?"

"Không lý do..."

"Không có lý do để yêu anh sao?"

Đột nhiên Lâm Nhất ngơ ngẩn.

"Yêu", là một từ quá mức xa lạ, anh đã quen với chuyện không còn chờ mong gì vào "tình yêu".

"Lý do quan trọng đến như vậy à?" Đoàn Triết lại hỏi.

Lâm Nhất càng nhíu mày chặt hơn.

"Lâm Nhất, anh đã nghe qua câu này chưa?" Đoàn Triết nắm hai tay anh kéo xuống, lại lần nữa nhìn thẳng vào mắt anh, "Tình yêu là dục vọng, là thôi thúc, là sự mất cân bằng vĩnh viễn."

"Plato." Lâm Nhất lẩm bẩm đọc ra một cái tên.

Trọng điểm của anh lệch đi quá xa làm Đoàn triết bất đắc dĩ bật cười một tiếng, ngữ khí cũng khôi phục vẻ nhẹ nhàng.

"Lâm Nhất, em khao khát anh, em cần anh, em yêu anh, anh đã rõ chưa?"

Lâm Nhất đột nhiên mở to mắt.



Đoạn Triết truy vấn: "Anh có yêu em không?"

Lâm Nhất lại tiếp tục cúi đầu trước ánh mắt lòe sáng của hắn.

Yêu.

Anh không có cả năng lực lẫn vốn liếng để yêu bất kỳ ai, chỉ biết kéo tất cả những người quan tâm đến mình vào một miệng giếng đen sì sâu không thấy đáy.

"Lúc tặng vé xem hòa nhạc cho em, vì sao không trả luôn tai nghe?" Đoàn Triết mỉm cười thở dài, khẳng định chắc nịch, "Lâm Nhất, anh cũng yêu em muốn chết còn gì."

Đúng là không nên miễn cưỡng bản thân làm chuyện mình không thích.

Giao ra quyền kết thúc, giao ra quyền lựa chọn...

Quá ngu ngốc.

"Quên Bạch Nghiên Sơ đi." Đoàn Triết vươn tay phải vuốt ve từ gò má ra sau tai Lâm Nhất, nhẹ nhàng nâng đầu anh lên. Hắn nhìn vào mắt anh, dùng ngữ khí trần thuật nói: "Ở lại bên em."

Lâm Nhất nhắm mắt yên lặng một lát, lúc cất tiếng giọng anh trở nên hơi khô khốc.

"Đoàn Triết, căn bệnh này sẽ theo anh cả đời, chuyện tương tự như ngày hôm qua không biết trong tương lai còn tái diễn thêm bao nhiêu lần nữa, anh đã liên lụy anh trai mình, không muốn lại..."

Tiếng chuông chùa trang nghiêm túc mục đột ngột cất lên, nửa câu còn lại của Lâm Nhất chìm nghỉm dưới vô số lời nguyện cầu tốt đẹp của chư vị Phật tử.

Sau khi tiếng chuông thứ ba hoàn toàn tiêu tán, Đoàn Triết mới dời ánh mắt từ ngôi chùa trên đỉnh đầu về khuôn mặt Lâm Nhất.

"Phạm chung thanh hưởng, khổ ách bình tức*." Hắn nghiêng người về phía trước, đầu gối trái quỳ xuống bậc thang dưới chân, ngẩng đầu kề sát vào môi anh.

(*Nghe tiếng chuông vang, khổ đau lắng xuống)

"Em đã nói rồi, em thật sự rất kiên nhẫn." Chóp mũi hắn cọ qua gò má Lâm Nhất, nhẹ giọng nói với anh, "Anh bệnh suốt đời, em sẽ chữa cho anh suốt đời."

Hơi thở giao triền giữa làn sương trắng mờ mịt, không khí ẩm ướt lạnh lẽo phút chốc trở nên ái muội nóng bỏng.

"Đừng." Lâm Nhất hoảng sợ nghiêng đầu né tránh, "Nơi này là chùa chiền."

"Không sao đâu." Đoàn Triết dùng sức giữ đầu anh lại, "Đúng lúc nhờ Phật Tổ chứng giám."

- -------------------

Lời tác giả:

"Tình yêu là dục vọng, là thôi thúc, là sự mất cân bằng vĩnh viễn. Nó giống như cơn đói, không thể dập tắt." —— Plato

BGM nụ hôn trước cổng chùa: 《 I Still Want Your Love (feat. Jinnie) 》- Sam Ock / Jinnie

Hứa với tôi, nhất định phải nghe đấy, độ quan trọng ngang ngửa với bài《 Câu chuyện tình yêu dải ngân hà 》bên truyện cách vách luôn.

Biết các bạn iu tui rồi, nhưng đừng gửi bình luận KY không liên quan dưới bài hát của người ta nha.

Tui cũng iu các bạn lắm lắm.