Đoàn Triết ở trước mắt vẫn có chỗ không giống với Đoàn Triết trong ảo giác, biểu cảm, xúc cảm từ làn da và cả độ ấm đều có khác biệt rất nhỏ.
Nụ hôn của Đoàn Triết giữ lại vài phần kiềm chế, chỉ ngậm lấy môi anh nhẹ nhàng hôn mút, nhưng nhịp tim Lâm Nhất vẫn như tiếng sấm dội bên màng tai. Nhất định vì nơi này là thánh địa Phật giáo, lúc nào cũng có thể có du khách tình cờ bước ngang qua...
"Anh mở mắt to thế." Đoàn Triết buông bàn tay giữ gáy anh ra, thấp giọng bật cười, "Sợ em là ảo giác sao?"
Lâm Nhất mím môi dời đề tài: "Mắt kính em đâu rồi?"
"Tối hôm qua trượt chân ngã một cái nên hỏng mất rồi." Đoàn Triết nghiêm túc nhắc nhở anh, "Nhớ đền đấy."
Nói xong, hắn đứng lên nói với Lâm Nhất: "Còn một việc nữa."
Thấy Đoàn Triết quay đầu muốn đi, Lâm Nhất không hiểu nguyên do cũng đành đứng dậy theo hắn đến bên cạnh vách núi.
"Em định làm gì?" Lâm Nhất nhìn xuống, bên dưới là đáy vực sâu lẩn khuất trong màn sương trắng như tuyết.
Đoàn Triết móc trong túi quần lấy ra một vật.
"Lại lén chạy sang nhà anh nữa à?" Lâm Nhất méo miệng, "Tìm cũng giỏi đấy."
Đoàn Triết không biểu cảm nhìn anh: "Em đâu có mù."
Giá sách trong nhà Lâm Nhất không lớn, phong thư Bạch Nghiên Sơ đưa cho anh bị tùy tiện đặt ngay trên một chiếc hộp thiếc đựng đồ hình vuông, bên trong hộp có một chiếc băng tay thể thao và một chiếc vòng tay điện tử đã hỏng được cất giữ như bảo bối.
Đoàn Triết nâng cánh tay lên giơ ra ngoài vách đá, ý tứ không cần nói cũng biết.
"Đừng." Lâm Nhất kinh ngạc biến sắc.
Đoàn Triết cũng giật mình theo: "Đừng?"
Lâm Nhất túm cổ tay áo hắn kéo trở về nhân tiện lấy đi vật trên tay, đoạn nhìn xuống lòng bàn tay mình. Một đóa hoa khô, một chiếc băng tay thể thao và một cái vòng tay điện tử đã vỡ nát.
Đây là phần quá khứ đã trói buộc anh đến mười mấy năm ròng.
Đã từng vui vẻ, từng mờ mịt, cũng từng đau khổ, từng cho rằng cả đời này sẽ không thể nói lời từ biệt với nó.
"Đi về thôi." Đoàn Triết khoác tay qua vai, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, "Hôm qua vừa mới nhiễm lạnh, cẩn thận kẻo bị cảm."
Lâm Nhất hít một hơi thật sâu, nhấc chân đi về một hướng khác.
Đoàn Triết đứng yên nhìn anh bước đi xa dần, khóe môi đang rũ cũng dần dần cong lên. Lâm Nhất dừng lại vài giây ngắn ngủi trước thùng rác, dứt khoát ném vật trong tay vào rồi chậm chạp quay trở về.
"Không có ý thức giữ vệ sinh công cộng gì cả." Anh nhìn Đoàn Triết cười nhạt một tiếng.
"Ừ." Đoàn Triết thản nhiên thừa nhận, chờ Lâm Nhất đến gần mới vươn tay kéo tay anh lại.
Bước chân Lâm Nhất hơi dừng, cúi đầu nhìn xuống bàn tay hai người.
"Lại nghĩ ngợi gì thế?" Đoàn Triết thấy anh cứ ngẩn người bèn bóp bóp ngón tay anh nhắc nhở.
Lâm Nhất chậm rãi ngẩng đầu lên, ngón tay ra sức chen vào giữa những kẽ ngón tay hắn nhưng ánh mắt vẫn thoáng chút hốt hoảng.
"Muốn làm tình quá." Anh ngơ ngác nói.
Đoàn Triết nhìn thẳng anh mấy giây rồi dùng tay còn lại móc di động ra, vuốt vuốt màn hình mấy cái.
Lâm Nhất phục hồi tinh thần, thấy hắn đang hăng say tra cứu điểm nghỉ chân trên ứng dụng du lịch bèn nghi hoặc hỏi: "Tìm khách sạn làm gì đấy?"
"Khách sạn tối hôm qua là tìm bừa một cái thôi." Đoàn Triết lại kéo kéo màn hình, "Đổi cái khác xịn hơn."
"Tốt đến mấy..." Lâm Nhất nghiêng đầu liếc xéo hắn, ngữ khí lạnh căm căm, "Có tốt bằng bộ loa Dynaudio ở nhà em không? Mua hết bao tiền? Hai mươi hay ba mươi vạn?"
Bàn tay Đoàn Triết run lên.
Bộ loa kia hắn mua hết bốn mươi vạn tệ*.
(Thời giá tiền Việt sương sương là 1 tỷ 3 chưa có số lẻ ạ, đồ tubanchettiet)
Đoàn Triết nuốt nước bọt một cái, hỏi Lâm Nhất: "Anh đang ở chỗ nào?"
Lâm Nhất đáp: "Gần trạm xe bus."
Đoạn Triết gật đầu: "Vậy qua chỗ anh đi."
Lâm Nhất không dự đoán được hắn lại bất chấp làm liều như thế, trợn to mắt khiếp sợ: "Một xu cũng tiếc không muốn tiêu cho anh sao?"
"Đi về lấy đàn." Đoàn Triết nhanh chân kéo anh đi về phía trước, giải thích ngắn gọn, "Xuống núi, chúng ta về thành phố thuê khách sạn đắt tiền nhất."
Lâm Nhất bị kéo đến lảo đảo: "Anh nói đùa thôi."
Đột nhiên Đoàn Triết dừng chân, Lâm Nhất lại bị đập lảo đảo cái nữa.
"Em nói nghiêm túc." Đoàn Triết nhìn thẳng vào anh, nghiêm trang tuyên bố, "Lâm Nhất, từ nay về sau, chỉ cần nằm trong phạm vi năng lực của mình, em sẽ cho anh những thứ tốt nhất."
Lâm Nhất ngẩn người, xuýt xoa một tiếng: "Em đừng vừa tục vừa quê vừa buồn nôn như thế được không."
Đoàn Triết cứng họng.
Yêu đương sao khó thế nhỉ, không tiêu tiền sẽ bị mắng, tiêu tiền cũng bị mắng luôn.
Lâm Nhất nhếch khóe môi mỉm cười, tiến lại gần Đoàn Triết, cúi đầu dán mặt lên vai hắn.
"Thật sự hy vọng..." Anh thở dài một hơi, "Giây tiếp theo sẽ là tận thế."